Hoá Ra Em Không Phải Nữ Phụ Trong Truyện Đam Mỹ

Chương 1-4.1


Xuyên thành nữ phụ trong truyện đam mỹ, tôi phát hiện chồng mình ra ngoài làm trai bao.

Nhưng tôi không dám hó hé tiếng nào, chỉ sợ tiền chồng làm trai bao không cho tôi tiêu.

Về sau, tôi dành dụm được năm mươi triệu, muốn ly hôn để giải thoát cho anh, lại bị anh đè ngược lên giường.

Anh nới lỏng cà vạt, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Lý do ly hôn?”

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, tôi run rẩy nói:

“Em sợ tiếp tục như vậy sẽ yêu anh mất, đến lúc đó chồng của anh mà nổi giận thì làm sao bây giờ?”

 

1

Lúc tôi phát hiện mình xuyên thành nữ phụ trong truyện đam mỹ, người tôi đang đè dưới thân là tiểu mỹ thụ Tô Dĩ Thanh, miệng đang gặm cắn loạn xạ trên cổ anh, tay còn đặt trên cơ bụng săn chắc của anh.

Tôi tuyệt vọng nhìn Tô Dĩ Thanh dưới thân mặt mày ửng đỏ, đang hôn mê bất tỉnh mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Trong đầu không khỏi nhớ tới tình tiết trong nguyên tác, nguyên chủ trong hôn nhân vì muốn làm chuyện xấu với Tô Dĩ Thanh nhưng không thành, bị nam chính có thù tất báo tống vào tù hát “Khúc ca cửa sắt”.

Tôi lập tức nhanh nhẹn rút móng vuốt đang đặt trên cơ bụng săn chắc gợi cảm của anh ra khỏi vạt áo sơ mi trắng, luống cuống cài cúc áo cho anh.

Lùi về sau ba bước rồi xoay người, chạy ra khỏi phòng như gặp ma. May quá, suýt chút nữa thì phải ăn cơm tù. 

Còn về phần giọng nam phía sau mơ hồ có như không, còn có chút hốt hoảng muốn tôi quay lại tiếp tục.

Đang chạy trốn đấy, ảo giác gì chứ!

 

2

Tôi chạy như bay đến phòng mình bên cạnh, sau khi khóa trái cửa lại tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, sau khi tôi và Tô Dĩ Thanh ly hôn, còn vì từng muốn làm chuyện xấu với Tô Dĩ Thanh, bị nam chính có thù tất báo tống vào tù.

Tôi liền trợn mắt, thầm mắng một câu “thằng điên”.

Trong hôn nhân thèm muốn thân thể chồng thì làm sao?

Nữ phụ còn chưa truy cứu chuyện chồng cũ sau khi kết hôn lại đi làm trai bao, coi cô ấy như vợ bé.

Hẹp hòi như vậy, trong truyện là hai thằng điên, ngoài đời là một tác giả điên!

Đương nhiên, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.

Mắng chửi là không thể nào mắng trước mặt được.

Lại nghĩ đến chuyện Tô Dĩ Thanh đi ra ngoài làm “trai bao” kiếm tiền sinh hoạt phí cho nguyên chủ.

Nghĩ kĩ thì tôi cũng có thể nhịn được cơn tức này!

 

3

Tôi là xuyên vào thế giới này từ lúc mới sinh, gia cảnh tuy không giàu có, nhưng từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương hết mực.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi yêu Tô Dĩ Thanh từ cái nhìn đầu tiên, bước lên con đường theo đuổi chồng dài đằng đẵng.

Trong một lần tình cờ, tôi cứu bà của Tô Dĩ Thanh ngất xỉu bên đường.

Bà ấy nhìn ra tôi thầm mến Tô Dĩ Thanh, liền ra tay tác hợp cho tôi và Tô Dĩ Thanh.

Nhưng Tô Dĩ Thanh là người lạnh lùng, luôn khách sáo với tôi.

Mà một tháng trước, tâm nguyện lúc lâm chung của bà Tô Dĩ Thanh là được nhìn thấy tôi và Tô Dĩ Thanh kết hôn.

Tô Dĩ Thanh là người hiếu thuận, liền kéo tôi thương lượng chuyện kết hôn giả, hứa hẹn sau khi kết hôn sẽ bồi thường cho tôi một khoản.

Tôi vốn đã thầm mến anh, lập tức đồng ý.

Về sau, anh cầu hôn tôi trước mặt bà.

Không lâu sau khi kết hôn, bà qua đời, còn anh thì ngày nào cũng về muộn. Hơn nữa hoàn toàn không đề cập đến chuyện động phòng với tôi. Đương nhiên cũng không đề cập đến ly hôn, điều này khiến tôi nhen nhóm một tia hy vọng trong lòng.

Vì vậy tối nay tôi quyết tâm, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, chuốc rượu say anh, định bụng bất chấp tất cả ăn sạch anh.

Kết quả…

Kết quả là thức tỉnh ý thức mình xuyên thành nữ phụ độc ác trong một quyển tiểu thuyết đam mỹ đã từng đọc ở kiếp trước.

Cứ như vậy, chuyện tôi theo đuổi chồng thành công trở thành trò cười.

 

4

Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt xong, tôi bới mái tóc rối bù ra phòng khách chuẩn bị ăn sáng.

Tô Dĩ Thanh không thích người lạ ở lại nhà, bữa sáng thường là do anh chuẩn bị trước khi đi làm.

Trước khi chưa thức tỉnh, tôi rất tự hào vì người chồng đảm đang của mình, càng yêu anh ấy hơn.

Còn tôi sau khi thức tỉnh, anh chỉ là một tiểu mỹ thụ biết nấu ăn.

Hừ, liên quan gì đến tôi!

Tôi nhấc m.ô.n.g lên, ngồi vào chỗ của mình, vui vẻ uống sữa đậu nành, ăn mì xương hầm. Chưa đầy mười lăm phút sau, tôi ăn no căng bụng, xoa cái bụng tròn vo, nhịn không được cảm thán:

“Tay nghề của Tô Dĩ Thanh tốt như vậy, sau này rời khỏi anh, tôi phải làm sao đây!”

Vừa dứt lời, một giọng nam êm tai vang lên sau lưng.

“Em muốn rời khỏi cái gì?”

Tôi sợ đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế, may mà được cánh tay ấm áp ôm lấy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Tô Dĩ Thanh đang cúi người ôm tôi, còn có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh từ lồng n.g.ự.c áp sát.

Ánh mắt chạm nhau, anh nhìn tôi chằm chằm, như đang tìm kiếm một đáp án.

Nếu là trước khi chưa thức tỉnh, tôi đã sớm đỏ mặt tim đập thình thịch vì hành động thân mật như vậy rồi.

Sau đó nói không chừng còn đăng chuyện này vào nhật ký theo đuổi chồng trên mạng xã hội, cho cư dân mạng ăn cẩu lương.

Còn bây giờ…

Tôi cười gượng gạo, vô thức đẩy anh ra, sờ mũi nói: “Không có gì.”

Tô Dĩ Thanh nhìn tôi với vẻ khó hiểu, dù sao thì bình thường tôi nịnh nọt anh cũng không bao giờ lạnh nhạt như vậy.

Tôi im lặng không nói, còn Tô Dĩ Thanh thì luôn ít nói, bầu không khí gượng gạo lan tràn.

Anh đứng im trước mặt tôi, cũng không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.