Sau khi công lược thất bại, ta song tu với muôn vàn mỹ nam

Chương 1


1

 

Ta sống lại, nhưng chưa hoàn toàn sống.

 

Dưới ánh trăng, bộ xương trắng lâu ngày không thấy ánh mặt trời vươn vai, gắng gượng rũ sạch lớp đất dày cộm tích tụ qua năm tháng.

 

Cơ thể dần dần ngưng tụ thành hình, chỉ là không có nhịp tim, không có nhiệt độ.

 

Lúc sinh thời ta là Thần Tôn chính đạo, nhiệm vụ mà hệ thống giao cho là cảm hóa nam chính phản diện Trúc Bắc Xuyên, ngăn cản hắn sa ngã.

 

Ta dốc lòng dạy dỗ luôn luôn đốc thúc, rốt cuộc tự tay đem hắn nhào nặn thành đóa hoa cao lãnh trên đỉnh núi tuyết, cuối cùng vì bảo vệ chúng sinh mà kiệt sức, c.h.ế.t trong lòng Trúc Bắc Xuyên.

 

Mãi đến khi ta vì chúng sinh mà hy sinh, hắn mới ôm chặt lấy ta, liên tục gọi tên ta: “Sư phụ, người đừng bỏ ta… Đồ nhi thầm thương trộm nhớ người đã nhiều năm, còn chưa từng thổ lộ tâm ý…”

 

Rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hệ thống lại đánh giá ta công lược thất bại, bắt ta mượn một tia tàn hồn cuối cùng để trở lại nhân gian.

 

Ta thấy Trúc Bắc Xuyên ngồi cao trên bảo tọa Thần Tôn, mím môi như cười như không, trong lòng ôm ấp yêu nữ Triệu Uyển Cần được hắn đem về từ Ma giới.

 

Hắn phóng túng ngông cuồng, toàn thân tà khí, không còn chút nào giống với bộ dạng ta quen biết lúc ban đầu.

 

“Bắc Xuyên, không tìm được thì thôi vậy, đây là số mệnh của ta…”

 

Trúc Bắc Xuyên ôm eo Triệu Uyển Cần, ngữ khí kiên quyết mà thản nhiên: “Cho dù phải tàn sát hết yêu thú thiên hạ, ta cũng phải tìm cho nàng một viên nội đan có thể nối mạng.”

 

Trong phút chốc, ta ngỡ ngàng.

 

Hình như ta thấy hắn toàn thân nhuốm đầy m.á.u tươi, nói với ta bằng giọng trẻ con: “Dù phải lặn lội khắp tam sơn cửu nhạc, ta cũng phải tìm được linh dược chữa bệnh hàn cho sư phụ!”

 

“Ta không muốn huynh vì ta mà tạo sát nghiệp, nhưng ta thật sự không muốn chết… Ta thật sự sợ sau khi ta chết, huynh lại chỉ còn một mình cô độc, cũng sợ huynh lập tức quên mất ta…” Triệu Uyển Cần ho khan vài tiếng, thần sắc thê lương, “Ta rất muốn ở bên cạnh huynh thêm một thời gian nữa, dù chỉ là một hai ngày cũng tốt…”

 

Trúc Bắc Xuyên nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén, tà khí bốc lên.

 

“Ta đã tìm cho nàng đủ chín cặp đồng nam đồng nữ, đợi khi cơ thể nàng khỏi hơn, ta liền m.ó.c t.i.m moi gan bọn chúng để luyện chế tục mệnh đan cho nàng.”

 

Giết chóc là ác hành hủy hoại đạo hạnh, cướp đoạt tim gan trẻ con càng là hành vi của tà ma ngoại đạo.

 

Chẳng trách hệ thống đánh giá ta công lược thất bại.

 

Trúc Bắc Xuyên trước mắt rõ ràng đã nhập ma, không còn là đóa hoa cao lãnh trên đỉnh núi tuyết mà ta tự tay nhào nặn.

 

Triệu Uyển Cần lau nước mắt, nhẹ nhàng dựa vào lòng Trúc Bắc Xuyên, đôi mắt hạnh lại sáng ngời linh động, kiều mỵ động lòng người.

 

Ta cảm thấy khí huyết dâng trào, trong tai như có tiếng chuông ngân vang.

 

Trúc Bắc Xuyên nhìn về phía ta, ta vội vàng kéo khăn che mặt, quay đầu bỏ chạy.

2

 

Ngày nhận nhiệm vụ từ hệ thống, bầu trời của ta như sụp đổ.

 

Cả đời tu hành, trải qua muôn vàn khổ ải, cuối cùng cũng trở thành Thần Tôn chính đạo.

 

Lần đầu tiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ, ta cứ tưởng là mình đã đốn ngộ, sắp được phi thăng, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh lạnh băng của cỗ máy báo cho ta biết, thế giới này sắp bị Trúc Bắc Xuyên hủy diệt.

 

Hệ thống muốn ta cảm hóa Trúc Bắc Xuyên, ta chỉ cười lạnh — nhân lúc hắn còn nhỏ chưa thành khí hậu, một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t chẳng phải tốt hơn sao?

 

Hệ thống đánh cho ta một tràng 666.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.