Bảy năm đính ước

1


Đêm khuya, đói quá, tôi bực tức post bài: [Chồng chưa cưới 7 năm thực sự đã quyến rũ bạn thân của tôi, chuyển cho tôi 50 vạn để nghe kế hoạch báo thù.]

 

Chồng chưa cưới đột nhiên trả lời: [?]

 

Một giây sau, tài khoản ngân hàng trên điện thoại thông báo nhận được 50 vạn, cộng thêm tin nhắn lạnh như băng: [Chuyển, nói.]

 

Tôi nơm nớp lo sợ giải thích với người đàn ông vừa từ nước ngoài trở về: “Em nói quên dùng acc phụ, anh có… tin không?”

 

1

 

Tôi là một tác giả tiểu thuyết.

 

Mỗi ngày đều viết bản thảo đến đêm khuya, dưới sự đả kích và thúc giục gấp đôi của cơn đói, tôi đã phát điên rồi.

 

Tôi đăng nhập mạng xã hội, khơi mào:

 

[Ở chung 7 năm chồng chưa cưới thế mà quyến rũ bạn thân của tôi, tôi đã nhịn nhiều lần nhưng càng lúc càng quá đáng. Chuyển cho tôi 50 vạn để nghe cụ thể kế hoạch báo thù!]

 

Bài post vừa đăng, rầu rĩ ứ đọng ở n.g.ự.c tôi mới dần dần tiêu tán.

 

Phát điên thật tốt, phát điên thật có lợi cho sức khỏe.

 

Cùng với âm thanh thông báo ngắn ngủi, màn hình điện thoại phát ra tin nhắn nhắc nhở.

 

Phó Kinh:[?]

 

Điện thoại reo liên tục, số lượt chia sẻ và thích vượt quá 10.000 chỉ trong vài giây.

 

Có người nói: [Tác giả ơi, dậy đi, cô nổi tiếng rồi.]

 

Tôi nhìn lên, đôi đồng tử đang run rẩy.

 

C..hết tiệt, quên dùng acc phụ.

 

Tôi có c..hết cũng không ngờ, đời này lần đầu tiên đứng đầu hot search, là bởi vì bịa đặt chuyện chồng chưa cưới ngoại tình…

 

Vài phút sau, tài khoản ngân hàng trên điện thoại thông báo được chuyển vào 50 vạn, cộng thêm một tin nhắn lạnh như băng: [Chuyển, nói.]

 

Không nói được thì c..hết.

 

2

 

Tôi và Phó Kinh đính hôn đã 7 năm.

 

Gặp ít xa nhiều.

 

Hắn vì công việc làm ăn, nhiều năm ở nước ngoài.

 

Ngày Lễ ngày Tết chỉ thăm hỏi bằng tin nhắn lạnh như băng, cũng là do trợ lý của hắn làm thay.

 

Tính ra, tôi có nhiều cơ hội gặp hắn trên tạp chí tài chính hơn ngoài đời.

 

Lần gặp mặt gần đây nhất là năm ngoái khi hắn về nước, hai gia đình cùng nhau ăn cơm.

 

Cha mẹ hai bên nhắc tới hôn sự, hắn thản nhiên từ chối: “Nói sau đi, không có thời gian.”

 

Đêm đó hắn nhận điện thoại, lập tức đứng dậy chào tạm biệt, để lại hai nhà đối mặt với nhau đầy ngượng ngùng, bởi vì mọi người đều biết, Phó Kinh có người tình trong mộng, đã c..hết.

 

Không biết bạn thân tôi nghe được tin tức này từ đâu.

 

Người trong mộng là mối tình đầu của Phó Kinh. Mấy năm trước, vì cha mẹ cô ấy kịch liệt phản đối, hai người không ở bên nhau. Đến lúc hắn muốn kết hôn, cô ấy đã ra đi mãi mãi.

 

Nhưng mà hai chúng tôi là liên hôn thương mại, mục đích đính hôn chính là hai bên cùng phát triển, không tồn tại khúc mắc tình cảm.

 

Hiện tại chỉ với một câu nói của tôi, đưa Phó Kinh đưa lên hot search giải trí, cuộc hôn nhân này đại khái là không được rồi.

 

Lúc này, mẹ tôi đang ở trong điện thoại mắng tôi: “Lập tức nhận lỗi với Tổng giám đốc Phó, nếu đám cưới bị hủy thì con cuốn gói đi ra khỏi cái nhà này, biến đi cùng với cái tòa soạn của con.”

 

Tạp chí là ước mơ của tôi, đáng tiếc môi trường kinh tế đình trệ, quanh quẩn bên bờ vực phá sản.

 

Tôi cố gắng hết sức để làm nó sống lại, cách đây không lâu đã bán kịch bản.

 

Nhưng ngàn vạn lần không thể vì chuyện này mà gặp đả kích trí mạng!

 

Tôi nơm nớp lo sợ gửi tin nhắn cho Phó Kinh.

 

[Xin lỗi, em quên dùng acc phụ.]

 

Lo lắng đề phòng đợi đến chạng vạng tối, điện thoại đột nhiên sáng lên.

 

Phó Kinh: [Tôi đang ở sân bay, nửa giờ nữa về đến nhà.]

 

3

 

Quán bar lúc mười giờ tối tràn đầy náo nhiệt.

 

Tôi nằm trong lòng bạn thân, xa hoa trụy lạc.

 

“Cho nên, cậu cứ như vậy chạy trốn à?”

 

Mấy loại rượu ngoại làm cho tôi bối rối, tôi cười híp mắt tiến lại gần: “Chẳng lẽ còn chờ hắn từ hôn với mình sao?”

 

Con người lúc tức giận dễ dàng xúc động nhất, chờ sự việc lắng xuống, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với hắn.

 

Ít nhất cũng phải giữ được tòa soạn của tôi trước.

 

Ánh đèn lóe sáng, cách đó không xa, một anh chàng đẹp trai bưng ly rượu đi ngang qua, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của tôi.

 

Trùng hợp, anh ta cũng quay đầu nhìn tôi, ngẩn người, lấy điện thoại ra.

 

Bình thường, tình huống như thế này, nghĩa là anh ta muốn thông tin liên lạc của tôi.

 

“Dễ thương quá.”

 

“Cậu xem, mình vẫn có nhiều lựa chọn.”

 

Tôi đi giày cao gót, vén mái tóc dài rủ xuống trước ngực, lộ ra xương quai xanh mê người, thướt tha đi tới.

 

“Anh đẹp trai đi một mình sao? Mới nhìn anh trông giống một người bạn của tôi, cộng thêm…”

 

Anh chàng đẹp trai ôm điện thoại, lui về phía sau một bước, như sắp phát khóc: “Anh, tìm được người rồi, chị dâu lại muốn thông tin liên lạc của em…”

 

Nếu lúc này tôi tỉnh táo, sẽ phát hiện mình đang bắt chuyện với em trai ruột của Phó Kinh – Phó Cẩm.

 

Đây không phải là lần đầu tiên tôi phạm tội…

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.