(FULL) Zhihu Dịch: Hậu cung sum họp - Á Sơn Thập Tứ
[Đề Cử: Thời Khanh
Editor : Thị Con Ma]
Nay ta đã mười tám, nhưng vẫn chưa gả đi được. Mẫu thân ta lo lắng lắm, nắm tay ta dặn lát nữa nhất định phải thể hiện thật tốt.
Ta gật đầu.
Nhi tử thứ ba của Tống Thượng thư ôn nhuận như ngọc, áo trắng bay phất phới. Hắn còn chưa kịp vào, mẫu thân ta đã sai người đuổi hắn ra ngoài.
Ta nhìn mẫu thân với vẻ mặt nghi hoặc.
Mẫu thân ta thấm thía nói với ta: "Con à, áo trắng khó giặt, mẫu thân làm vậy là vì muốn tốt cho con."
"Mẫu thân, con gả đi rồi đâu cần phải giặt giũ."
"A!" Mẫu thân ta vỗ trán, "Ta quên mất."
1
Từ nhỏ ta đã không có phụ thân, khi ta hiểu chuyện hỏi mẫu thân, phụ thân ta đi đâu rồi, mẫu thân ta đều ngậm nước mắt, vẻ mặt đau đớn tận tâm can.
Bà ấy vuốt ve mặt ta, "Mộ Nhi à, phụ thân con... ông ấy cưới công chúa đương triều, ông ấy không cần mẫu thân nữa."
Vì thế nên ta hận phụ thân ta lắm.
Cũng hận vị công chúa đương triều kia.
Ta hỏi dì Đinh về công chúa, dì ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Công chúa? Hoàng đế đương triều không có nữ nhi đâu!"
Ta càng ngạc nhiên nói: "Vậy chắc chắn là trưởng công chúa."
Dì Đinh ngạc nhiên hơn cả ta: "Tiên hoàng cũng không có nữ nhi."
Khi ta mười bốn tuổi, vào ngày sinh thần, lại một lần nữa hỏi về phụ thân ta. Mẫu thân ta lại một lần nữa đau đớn tận tâm can: “Phụ thân con năm đó bảo vệ đất nước, đã chết trên chiến trường."
Ta trợn trắng mắt: "Lần trước người còn nói ông ấy cưới công chúa cơ mà!"
"Ồ ồ ồ, mẫu thân già rồi, quên mất lần trước đã nói gì rồi. Mẫu thân nói lại, con hãy quên câu nói vừa rồi đi."