Quay Về Bên Anh

Chương 1


1
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi đã kết hôn với bạn cùng bàn thời trung học, còn có một đứa con trai ba tuổi.

Thật sự rất khó để chấp nhận sự thật này.

Tôi bấm mạnh vào tay mình, đến mức nước mắt cũng chảy ra, chỗ bị bấm sưng đỏ lên, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.

Ngược lại, đứa bé đáng yêu bên cạnh nhào tới, lo lắng ôm lấy cánh tay tôi, chu môi thổi nhẹ, đôi mắt long lanh như quả nho.

“Mẹ ơi, có đau không?”

“Không đau.”

Cơ thể tôi căng cứng, cẩn thận xoa nhẹ đầu thằng bé, dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu cho cô bảo mẫu bên cạnh bế đứa bé đi.

Đợi đến khi đứa bé được bế đi, tôi mới thả lỏng một chút, đôi vai căng cứng thả xuống, rồi tôi xoa xoa mắt.

Thật sự nghĩ không ra.

Rõ ràng trước khi đi ngủ, tôi còn đang lo lắng ngày mai thi lại nghiên cứu sinh.

Làm thế nào mà sau khi thức dậy mọi thứ đã thay đổi như thế này?

2
Chồng tôi lại là bạn cùng bàn thời trung học, xưa nay ít nói, khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn tôi ngủ gật trên lớp.

Tôi và hắn chia tay từ thời đại học.

Hắn học ở một trong hai trường top miền Bắc, tôi ở một trường 985 miền Nam, từ lúc tốt nghiệp đến giờ cũng chưa từng liên lạc, sao lại kết hôn, rồi còn sinh con nữa?

Tôi không hiểu.

Trùm chăn kín đầu như phát điên, tôi hét lên trong lòng, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì chồng của tôi đã lật chăn ra.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai dính sát lưng tôi, nhẹ nhàng gọi: “Vợ ơi!”

Tôi giật mình, lập tức đẩy hắn ra: “Cậu——”

“Vợ ơi!”

Người đàn ông bị tôi đẩy ra, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Có phải em lại đang nghĩ đến người đàn ông khác ngoài kia không?”

“Anh đã nói rồi, đời này em chỉ có thể ở bên anh, nếu em còn nghĩ đến hắn, anh sẽ giết chết cái tên súc sinh đó, nghe rõ chưa!”

Tôi: “…… Cứu tôi với!”

Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện này là sao vậy?

3
Tôi cắn chặt răng, càng thêm nghiêm túc đẩy hắn ra, thậm chí gọi tên hắn:

“Kỷ Vân Đường!”

Vẻ kiêu ngạo của hắn lập tức hạ xuống, cả người mềm nhũn, giống như mèo hoang bị ấm ức.

Hắn quay người ngồi lên giường, uất ức oán trách tôi: “Em chỉ biết bắt nạt anh.”

Mọi động tác của hắn liền mạch không chút cản trở, khiến tôi sững sờ không thốt nên lời.

Dù gì trong ấn tượng của tôi, hắn vẫn là một học bá trung học cứng nhắc, lạnh lùng, luôn xa cách và chẳng bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt thân thiện.

Nhưng bây giờ…

Tôi nhìn con chó lớn trước mặt, ánh mắt đầy mong chờ nhìn tôi, thử thăm dò, đưa tay xoa đầu hắn.

Đôi mắt hắn lập tức sáng bừng lên.

4
Thế giới này chắc chắn là điên rồi.

Tôi cứng đờ nhìn Kỷ Vân Đường bận rộn lo lắng cho tôi, hệt như hắn còn muốn đánh răng hộ tôi, tôi cười ngượng ngập, cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Sau khi rửa mặt xong, tôi đẩy Kỷ Vân Đường ngồi xuống giường, nghiêm túc nói chuyện với hắn:.

“Tôi đã xảy ra một số chuyện.”

Tôi khô cằn mà nói: “Không biết là mất trí nhớ hay là cái gì, nhưng tôi cảm giác là xuyên không…”

Sau khi tôi luyên thuyên một hồi, Kỷ Vân Đường nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn một người thần kinh.

Hắn cẩn thận nói với tôi: “Vợ à, có phải gần đây em bị áp lực quá lớn không?”

“Hay chúng ta đi gặp bác sĩ, hoặc đi du lịch thư giãn một chút?”

“Tôi không hề lừa cậu đâu!”

Tôi gấp gáp: “Thật sự tôi không nhớ gì về cậu và đứa bé, trong mắt tôi, tôi vẫn chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp…”

“Được rồi, được rồi.”

Kỷ Vân Đường hờ hững ngắt lời tôi:

“Vợ à, con sắp ăn rồi, chúng ta xuống đi, không có anh thằng bé sẽ khóc.”

Hắn hoàn toàn không để ý đến lời tôi nói.

Tôi ngây người để Kỷ Vân Đường kéo xuống nhà.

5
Ngồi trên bàn ăn, tôi tranh thủ xem điện thoại.

Biểu tượng thông báo màu đỏ hiện số 99+, tất cả đều là tin nhắn từ một người được lưu tên là Quý Thanh.

Tôi nhấn vào xem, càng xem chân mày càng nhíu chặt.

[Chị à, em nấu canh gà rồi, thêm cả nấm hương mà chị thích nhất, khi nào chị đến thăm em?]

[Em mới mua một bộ đồ ngủ mới, rất sexy và phong cách, khi chị đến em sẽ mặc cho chị xem.]

……

Điều khiến tôi rùng mình nhất là câu cuối.

[Chị à, khi nào chị sẽ ly hôn với chồng chị?]

Bốp——

Kỷ Vân Đường đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt tối sầm:

“Ăn cơm thì đừng xem điện thoại.”

“Ừ.”

Tôi im lặng khóa màn hình, cúi đầu ăn cơm.

Trong lòng điên cuồng gào thét.

Dòng tin nhắn này, sao càng đọc càng giống của một đôi gian phu dâm phụ… Vậy là tôi đã ngoại tình sau lưng Kỷ Vân Đường? Còn định ly hôn với hắn?

Tôi bây giờ dám làm những việc đến mức này sao?

6
Thông tin quá nhiều khiến tôi cảm thấy như hồn bay phách lạc, ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, vừa ngây người vừa nhìn Kỷ Vân Đường chơi đùa với con.

Hắn là một người cha rất tốt, kiên nhẫn quỳ trên thảm, chơi xếp gỗ cùng con.

Đôi mắt to tròn như quả nho của thằng bé đảo quanh, nhìn về phía tôi, giơ viên gỗ chạy đến, đâm thẳng vào lòng tôi, cẩn thận hỏi:

“Mẹ ơi, cùng chơi với con được không?”

Gần như ngay lúc thằng bé chạm vào tôi, cơ thể tôi cứng đờ.

Với tâm lý vẫn là một sinh viên đại học, tôi thật sự không thể chấp nhận việc mình đã có một đứa con lớn thế này.

Tôi vừa định từ chối thì giọng lạnh lùng của Kỷ Vân Đường vang lên:

“Nặc Nặc, lại đây, mẹ con bận.”

Hắn bước đến bế thằng bé về: “Ba chơi với con.”

Thằng bé nằm trong lòng hắn, cắn ngón tay, đôi mắt sáng long lanh, nhìn đến mức khiến tôi hoảng hốt.

Tôi mím chặt môi.

7
Sau khi đứa bé chơi mệt và ngủ say, tôi chủ động tìm Kỷ Vân Đường, nhắc đến chuyện về đứa bé:

“Cậu có vẻ rất thích chăm sóc trẻ con nhỉ?”

Kỷ Vân Đường đang sắp xếp tài liệu, động tác dừng lại một chút: “Nếu không thì sao? Em không thích con, chẳng lẽ để nó thiếu tình thương của mẹ, mà cũng không có luôn tình yêu của ba?”

Tôi mở to mắt kinh ngạc:

“Tôi không thích con sao?”

“Ừ.”

Kỷ Vân Đường ngước lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi:

“Nặc Nặc lớn đến thế rồi, nhưng em bế con chưa tới ba lần, em quên rồi sao?”

Tôi lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên.

Trong suy nghĩ của tôi, dù không thích trẻ con, nhưng đã sinh ra rồi thì tôi sẽ phải có trách nhiệm, và dành cho con đủ tình yêu thương.

Nhưng hiện tại…

Tôi lén nhìn Kỷ Vân Đường đang ngồi trầm tư.

Lúc này, hắn ngồi thẳng lưng, chiếc áo sơ mi ôm gọn thân hình cao lớn, nét mặt lại lạnh lùng, cả người tỏa ra một luồng khí băng giá.

— Đây mới đúng là hắn mà tôi nhớ.

Còn những hành động nũng nịu khi vừa thức dậy giống như một giấc mơ vậy.

Tôi cắn nhẹ môi.

“Thất vọng rồi à?” Kỷ Vân Đường bất ngờ nói, ngẩng lên nhìn tôi:

“Em nghĩ anh không chu đáo, ngọt ngào như cậu bạn trai nhỏ của em, nghĩ anh không bằng hắn, phải không?”

Tâm trạng của hắn dường như tệ đi hẳn:

“Anh đã nói rồi, Khương Diên Sanh, nếu em còn qua lại với hắn, anh sẽ giết chết hắn.”

“… Cậu hung dữ quá đấy!”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi thực sự không nhớ gì cả…”

Hắn tức đến mức phát điên, còn tôi thì không hiểu hắn đang nói gì.

Thật vô vị.

Tôi từ từ tiến lại gần, chọt chọt vào cánh tay hắn:

“Cậu kể cho tôi nghe về chuyện của chúng ta được không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng thấy yết hầu của hắn khẽ di chuyển, ánh mắt nhìn về phía tôi, sâu thẳm như chứa đựng rất nhiều cảm xúc.

Hắn đưa tay che mắt tôi lại.

8
Kỷ Vân Đường kể chuyện ngày xưa, đại khái có thể tóm gọn là cô gái ương ngạnh theo đuổi học bá.

Hắn nói tôi thi nghiên cứu sinh vào trường của hắn, và cùng nhau tham gia một nhóm nghiên cứu, ngày ngày mang trái cây, bánh sandwich đến làm nũng.

Trong những lúc rảnh rỗi, tôi chống cằm nhìn hắn gõ mã, mỉm cười nói: “Cậu thật đẹp trai!”

Còn có một lần, tôi ôm một bó hoa hồng lớn, đứng dưới ký túc xá của hắn, đợi hắn xuống, nhiệt tình lao vào lòng hắn.

……

Có lẽ là những kỷ niệm quá đẹp, Kỷ Vân Đường nói tới nói lui, khóe mắt dần dần ngân ngấn nước, có chút đỏ lên:

“Khi đó, em nói cả đời này sẽ chỉ thích anh.”

Hắn thấp giọng nói: “Nhưng sau đó chúng ta kết hôn, sinh ra Nặc Nặc, em lại thay đổi…”

Kỷ Vân Đường đột nhiên im lặng.

Hắn không muốn nhắc đến chuyện sau đó.

Chỉ hỏi tôi: “Những chuyện này, em thật sự không nhớ gì sao?”

Tôi thành thật nói:

“Những ký ức của tôi dừng lại vào tối hôm trước buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh.”

“Giống như một giấc ngủ tỉnh dậy đã xuyên không, ngay lập tức đến hiện tại, giữa chừng tôi không nhớ gì cả… Tôi cũng cảm thấy mơ hồ.”

Kỷ Vân Đường im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ.”

9
Bác sĩ cũng không thể đưa ra kết luận gì cụ thể, chỉ bảo Kỷ Vân Đường dẫn tôi đi dạo ở những nơi quen thuộc, có thể sẽ kích thích trí nhớ của tôi quay lại.

Hắn đang ở trong phòng bác sĩ, nói chuyện riêng với bác sĩ về điều gì đó.

Tôi ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, không có việc gì làm.

Tôi giơ tay, dùng lòng bàn tay che đi ánh nắng đang xuyên qua cửa sổ, nhìn những tia sáng nhỏ lấp lánh tỏa ra trên đầu ngón tay.

Rồi như thói quen từ thời còn trẻ, tôi đan ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau, ngắm ánh sáng lọt qua khe nhỏ ấy.

Có lẽ đã rất lâu, tôi mới nhận ra Kỷ Vân Đường đang chăm chú nhìn tôi.

Ánh mắt hắn trầm ngâm, như đang nghĩ về điều gì đó, thất thần nhìn vào đầu ngón tay tôi.

Tôi chạy đến chỗ hắn, nắm lấy tay áo hắn và hỏi:

“Bác sĩ nói gì thế?”

Hắn cười nhẹ, cuộn tròn bệnh án rồi nhét vào túi:

“Chúng ta không cần quan tâm đến chuyện đó nữa.”

“Hả? Tại sao?”

“Bởi vì bây giờ như vậy đã là rất tốt rồi.”

Hắn rút điện thoại của tôi ra từ túi áo, trước mặt tôi, kéo đen và xóa đi liên lạc của người có tên ghi chú là “Quý Thanh”:

“Những chuyện đã qua thì hãy để chúng qua đi, chúng ta đều nên quên chúng.”

“Chúng ta sẽ sống tốt, chỉ có ba người, anh, em và Nặc Nặc.”

“…Được.”

Tôi nhìn hắn xóa người mà có lẽ là đối tượng tôi từng ngoại tình, lại nghe những lời ám chỉ của Kỷ Vân Đường, cũng phần nào hiểu ra chút ít.

Có lẽ sau khi sinh con, tôi đã làm vài chuyện không chung thủy với hôn nhân.

Kỷ Vân Đường không muốn tôi nhớ lại những chuyện đó.

—— Hắn có thể chịu đựng sự thay lòng của tôi, chịu đựng sự xa cách, thậm chí chịu đựng cả sự phản bội của tôi, chỉ cần tôi vẫn ở lại bên cạnh hắn.

Ý nghĩ đó khiến tôi lạnh toát cả người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.