Ý trung nhân của phu quân cố tình khiến ta sảy thai còn nói rằng ta không cẩn thận nên bị ngã. Ta chăm sóc, điều dưỡng bản thân thật tốt, bỏ thai nhi vào trong một chiếc hộp gấm và đưa nó đến cho nàng ta.
Ta cười đến ấm áp: “Muội muội, đây chính là đồ vật ta trân quý nhất.”
Nàng ta bị dọa sợ tới mức tè ra quần. Ta cười lạnh, trước khi xuyên qua đây, ta chính là nữ phụ ác độc trong một vở kịch cung đấu.
1
Ta là nữ phụ ác độc trong một vở kịch cung đấu, sau một hồi c.h.é.m chém g..iết g..iết, ở tập cuối, ta bị buộc phải rời khỏi vở kịch vì hào quang của nhân vật chính quá chói chang. Nhưng ta không phục, tại sao mọi nhân vật đều là người xấu mà chỉ có ta là người duy nhất phải c..hết?
Chỉ vì ta là nữ phụ ư? Hào quang của nhân vật chính cũng quá bất công. Ta cũng muốn làm nữ chính!
Vì chấp niệm của ta quá sâu nên ông trời để cho ta sống lại. Vừa mở mắt ra, ta đã ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập căn phòng.
Một tiểu nha hoàn đang ghé vào bên giường ta ngủ thiếp đi, nghe được cử động của ta liền vội vàng dụi dụi mắt. Nàng dường như đã khóc rất lâu, trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt.
“Phu nhân, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, người đã ngủ mê man ba ngày ba đêm làm nô tỳ lo lắng muốn c..hết”
Ba ngày ba đêm sao? Trách không được ta thấy eo mỏi lưng đau, cử động nhẹ một chút liền cảm thấy bụng dưới đau dữ dội.
“Ta đây là bị làm sao vậy?”
Tiểu nha hoàn cúi đầu ánh mắt né tránh: “Phu nhân, người đây là… “
“Nói mau!”
Tiểu nha hoàn bất thình lình bị ta nghiêm khắc giật nảy mình: “Phu, phu nhân, người đã quên sao, người bị Trần di nương đạp vào bụng, sảy thai..”
2.
Ta nhớ ra rồi.
Ta xuyên thành nữ chính, nhưng là nữ chính của tiểu thuyết ngược tâm. Dựa theo cốt truyện, ta bị đẩy ngã, sảy thai, mỗi ngày còn phải lấy một bát m..áu từ tim chữa bệnh cho ý trung nhân của nam chính. Sau đó bị ý trung nhân bày mưu hãm hại ta xảy ra chuyện không thể miêu tả nổi với một đào kép. Cuối cùng bị nam chính đánh gãy tứ chi và nhốt vào nhà giam. Trong một ngày tuyết rơi trắng trời, ta tắt thở. Sau khi c..hết cũng không yên ổn, t.h.i t.h.ể bị ném ra bãi tha ma, còn bị chó hoang gặm cắn. Ta được một cao nhân cứu giúp, trở về với một tư cách cao quý và lần lượt lấy lại từng thứ một của mình. Cuối cùng, nam chính tỉnh ngộ quay về đoàn tụ bên ta và sống hạnh phúc bên nhau.
Ta ôm đầu, cũng không biết là đầu đau hơn hay bụng đau hơn. Dù sao kiếp trước ta cũng là một quý phi, cho dù bị hạ màn cũng không đánh mất tôn nghiêm của mình. Kết quả trở thành nữ chính, lại còn không bằng cả kiếp trước. Cho dù kết thúc cuối cùng tốt đẹp nhưng cả quá trình này cũng quá uất ức.
“Phu nhân, Hầu gia đến thăm người.”
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt: “Hầu gia đối với phu nhân vẫn là còn tình cảm, nhân cơ hội này phu nhân cáo trạng Trần di nương với ngài ấy, phu nhân đang mang thai đích tử của Hầu gia, không thể để cho một di nương tùy tiện giẫm lên đầu lên cổ phu nhân được.”
Ta lắc đầu, tiểu nha hoàn tên Xuân Tiếu, là nha hoàn trong Hầu phủ. Vốn nữ chính là đích nữ của một vị tướng quân, có nha hoàn hồi môn nhưng bị nam chính Hạ Quân Khuynh đuổi ra ngoài, nói là sợ nữ chính kết bè kết phái vì lợi ích cá nhân.
Hầu phủ bé như cái lỗi mũi còn có thể kết bè kết phái hay sao?
Nhưng Hạ Quân Khuynh tùy tiện lấy ngay một lý do mà không thèm lãng phí tâm tư cân nhắc, nữ chính lại tin tưởng mà cho đuổi tất cả nha hoàn hồi môn của mình về.
Hạ Quân Khuynh điều một nha hoàn thô sử từ Hầu phủ đến cho nữ chính, rõ ràng không coi nàng ra gì, thậm chí còn yêu cầu nàng: “Chủ mẫu phải làm gương tốt, cần kiệm quản gia”.
Nàng không hề biết rằng Hạ Quân Khuynh cưới nàng còn có mục đích khác.
Khi hắn đến thăm nữ chính, theo cốt truyện ban đầu, nữ chính dại dột cáo trạng với Hạ Quân Khuynh, hắn liền tím mặt giận dữ buộc tội nữ chính tâm tư nhỏ mọn, Trần di nương đã cam nguyện lui về làm thiếp, nữ chính còn từng bước uy h.i.ế.p muốn ép c..hết Trần di nương.
Nữ chính bị sảy thai, hắn không tiện trừng phạt nên trừng phạt Xuân Tiếu chịu ba mươi roi, sau đó nữ chính bị cấm túc một tháng.
Cứ như vậy, nữ chính sống c..hết đều không nói cho người nhà, âm thầm chịu đựng mọi chuyện, thương tâm mà đổ bệnh.
Ta lắc đầu, năng lực chiến đấu như thế này còn không bằng cung nữ trong cung của ta. Ta ngăn cản Xuân Tiếu, người đang nóng lòng muốn thay ta cáo trạng.
“Xuân Tiếu, việc này không vội được, chúng ta cần bàn bạc thật kỹ…”
3
Ta đang muốn giáo dục Xuân Tiếu phải tính táo thì không ngờ Hạ Quân Khuynh đã bước vào.
“Bàn bạc kỹ hơn cái gì?”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, tràn đầy sát khí, rõ ràng là đang muốn đến kiếm chuyện.
“Hầu gia.”
Ta tỏ vẻ cố gắng đứng dậy nhưng kỳ thật cũng không phải thực sự muốn đứng lên, dù sao hiện tại ta cũng đang bị bệnh, ta đưa mắt nhìn Xuân Tiếu, nàng liền ngây ngốc đi tới đỡ lấy ta: “Phu nhân, thân thể phu nhân vẫn chưa được khỏe, đại phu nói người phải nghỉ ngơi thật tốt…”
Giọng nói của nàng rất chân thành và thực sự không có một chút tâm cơ. Bởi vì suy nghĩ của nàng chính là như vậy, mà cũng đúng là ý định của ta nên ta thuận thế nằm xuống.
“Hầu gia…”
Ta nhẹ nhàng gọi một tiếng rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, hàm răng siết nhẹ vào môi, cơn đau khiến ta nước mắt lưng tròng, vẻ mặt có phần đáng thương, yếu đuối.
Hạ Quân Khuynh sửng sốt, vốn dĩ hắn muốn đến đây hỏi tội ta, bởi vì trong miệng Trần di nương, ta là người làm khó nàng ta, không cẩn thận khiến bản thân mình ngã, dẫn đến sẩy thai. Cho nên ta đã phạm phải hai sai lầm, một là làm khó Trần di nương, hai là không bảo vệ được đích tử của Hầu phủ.
Nhưng bộ dạng của ta bây giờ khiến Hạ Quân Khuynh khó xử.
“Thôi, nàng nằm xuống đi.”
“Cảm ơn Hầu gia”
Xuân Tiếu như là đột nhiên nhớ ra gì đó: “Hầu gia, phu nhân, người…”
Ta vội vàng gạt Xuân Tiếu đi, sau đó giành mở miệng trước: “Hầu gia, lần này là thiếp thân không đúng, không những không cẩn thận té ngã làm mất đi đích tử nối dõi của Hầu phủ, mà còn kinh động đến Trần di nương. Trần di nương xưa nay hiền lành nhát gan, lần này thật sự là dọa đến nàng ấy rồi.”
Ta nói lại những lời Hạ Quân Khuynh đã từng nói, hắn lạnh lùng đánh giá ta, dường như không tin được ta đang nói đúng những gì trong lòng hắn.
“Trần di nương sợ đến ba ngày ba đêm không nói chuyện, phải có hầu gia ta ở bên mới được, ta dỗ nửa ngày, vừa rồi nàng ấy mới chợp mắt được một lát.”
Nhắc đến Trần di nương, trên mặt Hạ Quân Khuynh không che giấu được vẻ dịu dàng cưng chiều.
Trong lòng ta cười lạnh, ngoài miệng lại nói: “Đều là lỗi của thiếp… Trước đây là do thiếp không hiểu chuyện… Chờ vài ngày nữa thiếp có thể ra ngoài, thiếp sẽ tự mình nhận lỗi với Trần di nương.”
Hạ Quân Khuynh rất hài lòng với biểu hiện của ta, hắn nói thêm vài lời khiến ta chú ý rồi rời đi. Ta tiếp tục nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày.
Kiếp trước ta cũng từng mang thai, nhưng do bị cuốn vào cung đấu, hài tử cũng sinh non. Nỗi đau này không chỉ là thể xác mà còn ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần.
Nửa tháng sau, ta bảo Xuân Tiếu cầm theo hộp gấm, đi đến viện của Trần di nương.