Văn án:
Xuyên không vào sách, tôi trở thành con gái của nữ phụ độc ác. Người cha tổng tài lạnh lùng nhìn tôi với vẻ mặt chán ghét: “Quả nhiên là con gái của cô ta, chỉ giỏi vu oan hãm hại người khác, giả bộ đáng thương để lấy lòng thương hại.”
Ồ, vậy sao?
Khi ở mẫu giáo, tôi đã tát cho tên mập định bắt nạt tôi đến mức mặt mũi sưng vù.
Lúc học tiểu học, tôi đã tặng cho thằng nhãi định nhấc váy tôi lên một gậy vào đầu đến mức chấn động não.
Khi học cấp hai, tôi đá một phát làm gãy vài cái xương sườn của thằng nhóc côn đồ muốn tống tiền tôi.
Đến lúc cấp ba, tôi mỉm cười rạng rỡ, nhưng động tác lại tàn nhẫn, túm tóc con nhỏ định bắt nạt tôi, ấn đầu nó vào bồn cầu.
Người cha tồi tệ phải đi dọn dẹp đống hỗn độn tôi gây ra vô số lần: “... Hay là mày cứ tiếp tục vu oan hãm hại người khác, giả bộ đáng thương để lấy lòng thương hại đi?”