THANH YÊN

Chương 1


Ta là kỹ nữ nổi tiếng trong kinh thành, dựa vào việc hầu hạ đàn ông để kiếm bạc để nuôi sống người trong nhà.

Muội muội ta rất giỏi việc múa, ta không đành lòng nhìn muội ấy lãng phí tài năng nên đành bán mình lấy bạc để muội ấy tìm danh sư học tập vũ kỹ.

Cuối cùng muội muội trở thành vũ linh nổi tiếng nhất trong kinh thành, vào cung dâng một vũ khúc mà được Hoàng Thượng coi trọng, trở thành mỹ nhân được Hoàng Thượng sủng ái.

Ta vì muội muội mà thật lòng cao hứng, chuẩn bị chuộc thân để trở về nhà.

Trớ trêu thay cha mẹ cùng muội muội ghét bỏ thanh danh của ta, liên hợp g.i.ế.c ta.

Trước khi c.h.ế.t bọn họ vẻ mặt dữ tợn chất vấn ta:

“Ngươi chỉ là một ả ca kỹ vì cái gì muốn đeo bám mãi lên chúng ta?”

“Ngươi tồn tại chính là vết nhơ đen tối nhất của chúng ta, tại sao ngươi không tự mình c.h.ế.t đi, còn làm ô uế tay chúng ta?”

Khi tỉnh lại thì ta đã quay về lại ba năm trước đây, ngày mới vừa vào Bách Hoa Lâu.

“Tỷ tỷ, muội xin lỗi tỷ, người tin tưởng ta, chờ ta phú quý nhất định sẽ cho người chuộc thân.”

“Người đại ân đại đức, muội đời này đều sẽ không quên, kiếp sau muội làm trâu làm ngựa tới báo đáp người.”

Ta mới vừa mở mắt ra, liền thấy muội muội ta Liễu Tố Tố quỳ gối ở trước mặt ta, khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt áy náy cùng không nỡ.

Ta có chút hoảng hốt, ta nhớ rõ trước khi mất đi ý thức là nàng không màng ta giãy giụa mà rót rượu độc ép ta uống.

Ngay lúc đó khuôn mặt nàng đầy mặt dữ tợn rống lên:

“Liễu Thanh Yên ngươi chỉ là một ca kỹ vì cái gì còn phải quay về đây, ta sẽ trở thành phi tử Hoàng Thượng, không thể bởi vì ngươi mà làm hỏng thanh danh của ta, ngươi nhất thiết phải chết!”

Phụ mẫu hỗ trợ gắt gao mà ấn chặt lấy tay chân ta, bọn họ cũng hung tợn mà nói:

“Tiện nhân, ngươi đừng mơ tưởng làm hỏng phú quý của chúng ta!”

Trong miệng tựa hồ còn vị chua xót của rượu độc, nhắc nhở ta không phải nằm mơ, ta đã trọng sinh, trọng sinh trở lại ngày mà ta bán mình cho Bách Hoa Lâu.

Thấy ta không nói lời nào, cha ta có chút không hài lòng mà mở miệng:

“Muội muội ngươi đã nói đến mức này, ngươi không hài lòng cái gì, còn không phải là bảo ngươi bán mình Bách Hoa Lâu sao? Cũng không phải bảo ngươi đi chết…”

Nương ta cũng ở bên cạnh lau nước mắt:

“Thanh Yên từ nhỏ hiểu chuyện nhất, cái nhà này ngươi hy sinh nhiều nhất, chúng ta làm phụ mẫu đều hiểu được, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không quên ngươi, chờ nhà chúng ta tốt lên, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi chuộc thân.”

Ta nhìn ba người trước mắt, nghe bọn họ dối trá chỉ cảm thấy ghê tởm cùng với buồn cười.

Đời trước ta vì bọn họ nhận hết uỷ khuất, cả đời làm trâu làm ngựa, kết quả là chỉ đổi lấy một ly rượu độc, thật tốt cho một câu sẽ không quên sự hy sinh của ta.

Đời này ta phải vì chính mình mà sống, Bách Hoa Lâu ai thích đi thì người đó đi.

“Ta không thể đi Bách Hoa Lâu…”

Ta nhìn về phía trước mặt ba người chậm rãi mở miệng.

Ta vừa thốt lên xong, Liễu Tố Tố đang quỳ trên mặt đất trong nháy mắt đã quên giả khóc, cha ta phản ứng nhất mãnh liệt, thanh âm cất cao:

“Có lá gan ngươi lặp lại lần nữa…”

Nương ta cũng tỏ ra vẻ mặt không tán thành mà mở miệng:

“Thanh Yên, ngươi sao có thể ích kỉ như vậy, ngươi nhẫn tâm nhìn muội muội bị lãng phí tài năng sao?”

Liễu Tố Tố cũng phối hợp mà rơi lệ:

“Cha mẹ, các ngươi đừng bức tỷ tỷ, đều là ta sai, không liên quan tới tỷ tỷ, muốn trách thì trách ta mệnh không tốt.”

Trong lòng ta cười lạnh, bởi vì ta không đi bán mình kiếm tiền, liền bị bọn họ nói như ta đã làm cái chuyện gì thương thiên hại lý vậy.

Ta nhìn cha ta nhàn nhạt mà mở miệng:

“Ta nếu như đi Bách Hoa Lâu vì kỹ, vậy về sau Diệu Tổ sẽ làm sao bây giờ?

“Cha chuyện tới hiện giờ người cũng không cần giấu nữa, ta lần trước thấy người đi tìm Diệu Tổ.”

“Nghe nói Diệu Tổ đọc sách không tồi, nếu có vị tỷ tỷ là kỹ nữ thanh lâu, hắn còn làm sao có thể đi thi khoa cử? Ở cùng trường trước mặt đồng học thế nào có thể ngẩng đầu lên được?”

Ta nói xong làm cho sắc mặt của cha ta trong nháy mắt hoảng loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.