THÁI HẬU TƯ THÔNG CÙNG THỪA TƯỚNG!!!

CHƯƠNG 1


1

Ta tên là Từ Bội Oản, đích nữ Phủ Tướng Quân, kiếp trước vì muốn dọn đường cho Thất hoàng tử Thượng Quan Chiêu, người trong lòng ta, mà cam tâm tình nguyện vào cung gả cho lão hoàng đế.

Hoàng đế băng hà, Thượng Quan Chiêu nhanh chóng kế vị, ta trở thành Thái hậu đương triều.

Sau khi ta giúp hắn củng cố ngôi vị, lại bị vu oan tội g.i.ế.c vua, bị giam vào ngục. Lúc đó, Tần Kiều Kiều khoác phượng bào, đứng trên cao nhìn xuống, cười khẩy:

“Từ Bội Oản, ngươi thật sự ngây thơ ngu xuẩn, hắn yêu ta, sao có thể cưới kế mẫu làm hoàng hậu?”

Phải, đúng là ngu xuẩn, thật nực cười, ta đường đường là đích nữ trọng thần vậy mà lại đấu không lại một cung nữ nho nhỏ?

Ta bị ả ta thiêu sống, trong lúc lửa cháy hừng hực, ta nghe thấy một âm thanh kỳ quái bên tai.

Đó là tiếng Tần Kiều Kiều nói chuyện với một thứ gì đó không rõ ràng.

[Hệ thống, nguyên văn nói Từ Bội Oản là đích nữ thế gia có tâm cơ thâm trầm, là vật cản lớn nhất trên con đường thượng vị của nữ chính, bây giờ xem ra nữ phụ độc ác này cũng quá gà mờ rồi.]

Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ “Tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu”, thưởng 50 điểm tích lũy.]

Sau khi ta chết, linh hồn phiêu tán trong không trung.

Sau đó, ta trơ mắt nhìn Tần Kiều Kiều xúi giục Thượng Quan Chiêu đối phó với cả nhà ta.

Cha ta bị gán tội mưu phản, cả nhà bị tru di tam tộc, Phủ Tướng Quân bị thiêu rụi ba ngày ba đêm, sinh linh đồ thán, những người bạn tốt ngày xưa đều c.h.ế.t oan uổng!

Sau khi chết, ta vẫn luôn nghe thấy tiếng lòng của Tần Kiều Kiều, ta từ đó biết được.

Thì ra ta cùng cả nhà ta chính là những vai phản diện trong miệng ả, kết cục chỉ là đá kê chân cho nữ chính thượng vị.

Ta hận, ta giận, linh hồn đau đớn đến mức nghẹt thở.

Lần nữa tỉnh lại, ta đã trở về thời điểm Thượng Quan Chiêu đăng cơ.

Kiếp này sống lại, ta nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ kia nữa.

2

[Hệ thống, Từ Bội Oản này lại bị làm sao vậy, ta đã quỳ cả buổi sáng rồi, chân tê cứng hết cả.]

Hệ thống: [Trong cốt truyện Từ Bội Oản thích nam chính mà, chắc là nàng ta ghen tị nam chính đối xử tốt với ngươi đấy.]

Ta thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Kiều Kiều đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà hoa quả ướp lạnh.

Ả ta mặc cung trang màu hồng phấn, dung mạo diễm lệ, quỳ thẳng tắp tại chỗ.

Trùng sinh đã ba năm nay, ta vốn định trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ả.

Nhưng lại vô tình biết được, nếu nam nữ chính có một người chết, thế giới này sẽ sụp đổ.

Ta sợ chết, không thể c.h.ế.t được thì cứ để ả sống không bằng c.h.ế.t vậy.

Ta khắp nơi gây khó dễ cho ả, ả ta quả thật có bản lĩnh, ở chốn thôn quê hẻo lánh bên ngoài cung vẫn có thể câu dẫn được Thượng Quan Chiêu đang ở trong cung.

Điều thú vị hơn là, sau khi ả ta hồi cung, giống như kiếp trước, lại xúi giục Thượng Quan Chiêu bòn rút giá trị của ta và phủ Tướng Quân.

Kho bạc trong cung hao hụt, bảo Thượng Quan Chiêu dụ dỗ ta lấy của hồi môn bù vào chỗ trống.

Giang Nam lũ lụt, Tây Nam hạn hán, bảo cha ta nghe chính sự đi xử lý, hai người bọn họ ở trong cung hưởng lạc, không làm gì cả.

Kiếp trước ta ngu muội nghe theo, đổi lại chỉ là danh tiếng thuộc về Thượng Quan Chiêu, cả nhà ta tán gia bại sản, không được chút lợi lộc nào.

Bây giờ nghĩ lại, kẻ bất tài ngu xuẩn như vậy sao xứng đáng với ngôi vị hoàng đế?

Hai người bọn họ nhất định phải sụp đổ!

Cách đây không lâu, Tần Kiều Kiều dựa vào một bài “Tương Tiến Tửu” nổi tiếng khắp triều đình, khiến các sứ thần các nước kinh ngạc.

Thượng Quan Chiêu vốn đã có hảo cảm với ả ta, nhân cơ hội này muốn phong ả làm phi.

Ta lại cười, ả và hệ thống thảo luận lâu như vậy, cuối cùng vẫn chọn bài thơ của Lý Bạch giống như kiếp trước.

Kẻ đạo văn lừa gạt người đời, thật đáng khinh.

Ta nói: “Phía trên phi vị, hoặc là xuất thân từ gia đình thế gia cống hiến hết mình cho đất nước ta, hoặc là người có công lao to lớn đối với hoàng tộc.”

Nói cách khác, dù là điều kiện nào, Tần Kiều Kiều cũng không đủ tư cách.

Cuối cùng, ả ta chỉ có được danh hiệu mỹ nhân, cũng coi như tiện nghi cho ả rồi.

3

“Mẫu hậu, nhi thần chỉ muốn biết nhi thần đã làm sai điều gì, tại sao người lại bắt nhi thần quỳ lâu như vậy?”

Tần Kiều Kiều khóc lóc, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ta nhìn ả ta nước mắt lưng tròng, đáng thương, ánh mắt bình tĩnh.

“Ai gia cho phép ngươi nói chuyện sao? Không biết trên dưới, bất kính với trưởng bối, Thanh Minh, tát miệng.”

Tiếng tát tai vang dội vang lên trong đình.

Gương mặt trắng nõn của ả ta đỏ ửng lên.

Ả ta ngây người, sau đó thuận thế ngã xuống đất.

Ngay sau đó, một giọng nói tức giận âm trầm vang lên từ phía sau:

“Từ Bội Oản, ngày thường ngươi chính là như vậy tùy ý bắt nạt người khác trong hậu cung sao?”

Bóng dáng màu vàng sáng nhanh chóng tiến lại gần.

Hắn đau lòng ôm Tần Kiều Kiều, tức giận nhìn ta.

“A Chiêu, mẫu hậu cũng không phải cố ý, người chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”

Ả ta đôi mắt đẹp long lanh nước mắt, nũng nịu giải thích với Thượng Quan Chiêu.

Ta nhíu mày, “Thượng Quan Chiêu, dù sao ai gia cũng là thê tử của phụ hoàng ngươi, sao ngươi có thể gọi thẳng tên ai gia? Mất trí nhớ ở dân gian một thời gian, ngay cả lễ nghi quy củ cũng không hiểu sao?”

Đúng vậy, Thượng Quan Chiêu mất trí nhớ một năm trước mới gặp Tần Kiều Kiều ở ngoài cung.

Sắc mặt Thượng Quan Chiêu hơi thay đổi, hắn che giấu sự u ám trong mắt.

Dẫn Tần Kiều Kiều định rời đi, “Chuyện hôm nay, đừng để trẫm nhìn thấy nữa.”

[Thượng Quan Chiêu đúng là đồ hèn nhát, hắn là hoàng đế, sợ Thái hậu cái gì chứ!]

[Hệ thống, sử dụng Cuồng Ma Hoàn, hôm nay mối thù này ta nuốt không nổi, ả ta không phải thích Thượng Quan Chiêu sao? Ta sẽ cho ả ta mất mặt ngay trước mặt Thượng Quan Chiêu.]

Trong lòng ta dấy lên sự cảnh giác, Tần Kiều Kiều cười khẩy với ta đầy ác ý.

Ngay sau đó, ta không kiểm soát được mà đứng dậy muốn cởi quần áo của mình.

Ta cắn răng đứng dậy, giả vờ vô tình ngã vào hồ nước phía sau.

“Thái hậu nương nương!”

Tiếng la hét xung quanh hỗn loạn.

Nước hồ lạnh lẽo tràn vào miệng mũi ta, ý thức dần dần mơ hồ.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, ta nhìn thấy một bóng dáng cao gầy màu đen đang bơi về phía mình.

Khuôn mặt tuấn tú tinh xảo đó, hình như là tình lang của ta.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.