1.
Cuối cùng mẹ tôi cũng mang thai lần nữa.
Bà nội đã chi một khoản tiền lớn để nhờ bà đồng xem bói, tìm thầy lang xem siêu âm, liên tục được đảm bảo đó là một bé trai. Nhưng đến tháng thứ năm, tim thai ngừng đập, một bào thai bé trai đã thành hình bị sẩy ra ngoài.
Bà nội tức đến mức răng lợi chảy máu, giữa đêm g.i.ế.c gà đi hỏi bà đồng đầu phía Đông của thôn: Tại sao nhà họ Chu không sinh được con trai?
Bà đồng nhận con gà, nói chắc như đinh đóng cột: “Là do con Tiện Nữ nhà bà khắc c.h.ế.t em trai nó đấy.”
Đúng vậy, trong cái thôn nhỏ phong kiến mê tín này, Chiêu Đệ Bàn Đệ Lai Đệ* chạy đầy đường. Còn tôi lại bị gọi là Chu Tiện Nữ, bởi vì tôi là tội nhân của gia đình.
(*) Những cái tên thường đặt cho con gái khi muốn sinh con trai, có nghĩa là “Gọi em trai tới”, “Mong em trai”, “Em trai đến”.
Nghe nói từ khi tôi chào đời, mẹ tôi không mang thai lần nào nữa. Bà nội vì thế mà tức đến nỗi răng lợi chảy máu, kéo tôi đến đồn công an vừa khóc vừa làm loạn vừa dọa tự tử để đổi tên tôi thành Chu Tiện Nữ.
“Chỉ có gọi nó bằng cái tên tiện mới có thể áp chế được số mệnh của con quỷ đòi nợ này.” Bà nội đắc ý khoe khoang cái tên của tôi khắp thôn.
Thực ra, trong cái thôn nhỏ của chúng tôi, những cái tên như Chiêu Đệ Lai Đệ Bàn Đệ rất phổ biến. Nhưng từ khi tôi đổi tên thành Tiện Nữ, tên của bọn họ bỗng trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Trong thôn cũng không thiếu những đứa bé trai bị người chê chó ghét, không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra hai chữ Tiện Nữ đọc nhanh thành Tiện Lư*.
(*) Con lừa đê tiện.
Từ đó trở đi, trò chơi yêu thích nhất của bọn trẻ trong thôn là vây quanh tôi hét lên: “Chu Tiện Lư.” Sau đó nhìn tôi lúng túng rơi nước mắt, hoặc tức giận đến mức cầm đá lên định ném người.
Cha mẹ tôi chê cái tên đó quá sỉ nhục, nếu tôi là con lừa đê tiện thì chẳng phải hai người bọn họ thành lừa già hay sao?
Nhưng bà nội lại đi thăm bà đồng ở thôn bên cạnh một chuyến, về nhà ngăn cả hai người lại: “Tiện Nữ đã chiếm hết vận may con cháu nhà họ Chu chúng ta, chỉ có bị mắng chửi hàng ngày mới có thể khiến những đứa con trai không dám đầu thai chui vào bụng vợ con.”
Đúng vậy, nỗi ám ảnh sinh con trai của cha mẹ tôi mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Uống thuốc cổ truyền, cầu Bồ Tát, thậm chí là nhịn buồn nôn để tắm nước tiểu trẻ con bọn họ cũng sẵn sàng làm. Đừng nói đến những chuyện như đánh con gái, dùng kim đ.â.m thai nhi con gái đầu lòng, bọn họ làm những việc đó còn thuần thục hơn.
Nhưng lúc đó tôi không hiểu, tôi đã làm đến mức này vì đứa em trai này rồi, tại sao em trai vẫn c.h.ế.t trong bụng mẹ.
“Quỷ đòi nợ! Con nhỏ ti tiện! Lúc trước trong nhà tin Phật, tốt bụng, không dìm c.h.ế.t mày trong hầm phân. Mày lại khắc c.h.ế.t em trai mày, nhà họ Chu bị mày khắc đến mức không có người nối dõi! Hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày!”
Cha mẹ và bà nội đều rất tin lời bà đồng. Nguyên nhân cái c.h.ế.t của đứa em trai khó có được này, tất cả đều đổ lên đầu tôi – một đứa trẻ chưa đầy chín tuổi.
“Mày cũng đừng trách nhà chúng ta, ai bảo mày đòi nợ, ai bảo mày khắc người. Cứ nói là nó nghịch ngợm rơi xuống thôi, một đứa con gái mà thôi, chẳng ai quan tâm đâu.”
Bà nội hợp tác với cha chuẩn bị nhét tôi vào thùng nước, mẹ tôi thì đứng một bên, chắp tay trước mặt Bồ Tát trong phòng khách nói: Bồ Tát phù hộ.
Lúc đó đã vào đông, nước rất lạnh, tôi vốn đã gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng, gần như ngất đi. Ngay khi tôi đã cạn kiệt sức lực để vùng vẫy, cánh cổng lớn trong sân nhà tôi đột nhiên bị ai đó đá văng.
Có tiếng quát giận dữ của bí thư thôn: “Cả nhà các người thật là tàn nhẫn, đây là g.i.ế.c người đấy, là g.i.ế.c người!”