Sau khi xuyên không, cả nhà ta đều có thể nghe thấy tiếng lòng của ta.
[Tứ công chúa do mẫu phi nhận nuôi là con gái của người phụ hoàng thật lòng yêu thương, bà ta đã sớm hạ độc mãn tính cho nàng.]
[Hoàng huynh và Tam hoàng tử tranh giành sống chết, chẳng qua là thủ đoạn phụ hoàng dùng để làm suy yếu họ. Người mà phụ hoàng muốn truyền ngôi là con trai ruột của người mà ông ấy thật lòng yêu.]
[Ta là người đáng thương nhất, không lâu sau, sẽ phải thay Tứ công chúa đi hòa thân, cuối cùng bị bạo hành đến chết. Cả nhà chúng ta đều là bia ngắm mà phụ hoàng dựng lên, thay người khác chịu tội mà thôi.]
Tuy nhiên, cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi. Hoàng huynh xin đến đất phong, vài năm sau dẫn chúng ta trở về: “Chúng ta đến để cứu các người, chia ruộng đất cho các người.”
1
Mùng ba Tết, Tứ hoàng tỷ từ ngoài cung trở về, mang cho mẫu phi một chiếc đèn kéo quân do chính tay nàng ấy làm.
Mẫu phi vui mừng, liên tục khen ngợi.
“Mẫu phi thích là tốt rồi.”
Tứ hoàng tỷ liếc nhìn ta: “Lục muội muội, quà của muội đâu? Chẳng lẽ muội không chuẩn bị gì sao? Cho dù mẫu phi bận rộn, ngày thường không quan tâm đến muội, muội cũng không thể oán giận người chứ?”
Trà Long Tỉnh lâu năm cũng không nồng bằng nàng ta.
Lại nhìn mẫu phi nhíu mày, chắc là lại bị nàng ta tẩy não rồi.
Ta xuyên không đến đây là vào ba ngày trước, đây là thế giới trong sách. Nguyên chủ là con gái của nữ phụ độc ác, mẫu phi của nàng ấy là Thục phi vì dung mạo xinh đẹp, luôn được sủng ái, có thể sánh ngang với Hoàng hậu, trên dưới hoàng cung không ai không ghen tị.
Mẫu phi của Tứ công chúa là nữ chính Lan quý nhân, xuất thân thấp hèn, lại không được sủng ái, khi sinh Tứ công chúa chỉ là một đáp ứng, không thể nuôi dưỡng công chúa, chỉ có thể gửi đến cung Thục phi.
Thục phi bị theo dõi, không thể không đối xử với Tứ công chúa tốt hơn con ruột của mình.
Lại vì Tứ công chúa biết giả vờ, thỉnh thoảng lại dìm hàng nguyên chủ, khiến hai mẹ con nảy sinh hiềm khích.
Ta không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: [Ta lại không thể ra khỏi cung, đám nô tài trong cung lại thích xu nịnh, cho rằng ta không bằng Tứ công chúa được sủng ái, ngay cả việc ta muốn một ít bột mì để làm bánh cho mẫu phi cũng không cho, làm sao mà tặng quà được?]
Thục phi dần dần giãn mày: “Lục muội muội của con còn nhỏ.”
Tứ công chúa lẩm bẩm: “Đã mười ba tuổi rồi, sắp đến tuổi định thân, còn nhỏ sao! Mẫu phi, người mau nhìn đèn kéo quân này đi, con đã lén dùng màu đỏ điểm vào khe hở, đẹp không?”
Ta thầm trợn trắng mắt: [Màu đỏ đó là chu sa trộn với thuốc độc, tỷ tỷ đang hại mẫu phi. Hơn nữa, màu đỏ đó chỉ có trung cung mới được dùng.]
[Tứ hoàng tỷ, vừa ra khỏi cửa chắc chắn sẽ sai người báo cho Hoàng hậu biết, tỷ ấy giỏi nhất là mượn d.a.o g.i.ế.c người. Ta có nên nói với mẫu phi không nhỉ? Thôi bỏ đi, nói rồi mẫu phi cũng sẽ không tin ta.]
[Dù sao ta cũng chỉ là nằm mơ thấy, ta biết đó là sự thật, người khác sẽ chỉ nghi ngờ ta cố ý hãm hại hoàng tỷ.]
Tay Thục phi đang vuốt ve đèn kéo quân run lên, nghiêm mặt: “To gan, màu đỏ là màu sắc chỉ có trung cung mới được dùng, Linh nhi, con hồ đồ rồi.”
2
Thẩm Linh bịch một tiếng, quỳ xuống đất: “Mẫu phi, không phải con cố ý. Là dịp tết mà, khắp nơi đều đỏ rực, chẳng lẽ nhà nào treo đèn lồng đỏ cũng là không có phép tắc sao?”
Thục phi lặng lẽ liếc nhìn ta, dường như đã bị nàng ta thuyết phục: “Con là đứa có miệng lưỡi lanh lợi hơn ai hết. Trong cung vẫn phải cẩn thận hơn. Ta không muốn người khác nói ta bất kính với Hoàng hậu.”
Tứ công chúa nháy mắt tinh nghịch: “Con biết rồi. Lần sau con sẽ đổi cách khác để dỗ dành mẫu phi vui vẻ.”
Hai người lại nhanh chóng thân thiết như mẹ con.
[Màu đỏ không phải cố ý, vậy con phượng hoàng ở tầng dưới cùng của đèn kéo quân thì sao? Tỷ ấy chính là muốn để mẫu phi và Hoàng hậu đấu đá nhau.]
[Thôi bỏ đi, may mà ta không nói. Mẫu phi yêu thương hoàng tỷ hơn, ai bảo ta không lanh lợi chứ! Chút nữa ta sẽ ở lì ở đây, đỡ phải bị oan ức.]
Sau nửa canh giờ vui đùa, Thẩm Linh đứng dậy cáo từ. Nàng ta muốn kéo ta đi, ta từ chối.
Nàng ta bĩu môi: “Muội muội thật không hiểu chuyện, mẫu phi đã mệt rồi, còn cố tình ở lì ở đây.”
Ánh mắt Thục phi lóe lên, rồi nhanh chóng trở nên ôn hòa: “Thôi được rồi, con về nghỉ ngơi trước đi. Để Âm Âm ở lại đây chép kinh thư, cầu phúc cho ta!”
Thẩm Linh lập tức hả hê, vui vẻ rời đi.
Trong điện chỉ còn lại mấy người chúng ta, bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Thục phi thì thầm gì đó với ma ma, vẫy tay gọi ta: “Âm Âm, lại đây, để ta nhìn cho kỹ. Ơ, con mặc ít như vậy, không lạnh sao?”
Ta học theo nguyên chủ nhỏ giọng nói: “Nội vụ phủ nói tỷ tỷ sắp định thân rồi, phải ưu tiên may y phục cho tỷ ấy trước. Con, con… y phục năm ngoái ngắn rồi, không được đẹp, nên không mặc…”
Tỳ nữ của ta, Hồng Kiều, bổ sung: “Tứ công chúa năm nay đã may mười bộ y phục rồi, công chúa nhà chúng ta một bộ cũng không có.”
“Cái gì? Thật quá đáng! Ta không phải đã để lại năm tấm vân cẩm cho con may y phục sao? Bị người bên dưới trộm mất rồi?”