Vào ngày con gái tôi qua đời, Chu Triệt đã ăn mừng sinh nhật cùng với người trong mộng của mình.
Tôi khóc lóc cầu xin Chu Triệt quay lại gặp Noãn Noãn lần cuối, nhưng anh ta lại nói với tôi: “Ngày sinh nhật của Điềm Điềm quan trọng hơn.”
Đúng vậy, sức nặng của Tô Điềm Điềm trong lòng anh ta không ai có thể sánh được, sao tôi và Noãn Noãn có thể so sánh được.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Điềm Điềm, người trong mộng Chu Triệt.
Đó cũng là ngày giỗ của con gái tôi.
2
Tôi đã có một ngày vô tri vô giác, khi tỉnh dậy, tôi thấy mọi thứ đã thay đổi.
Tôi sống lại năm năm trước.
Lúc đó Chu Triệt lo lắng hỏi tôi: “Tiểu Di, em không sao chứ?”
Anh ta nói tôi đột nhiên ngất xỉu, anh ta rất lo lắng nên không đi làm mà ở nhà trông chừng.
Tôi chỉ cảm thấy hoảng hốt, đã rất lâu rất lâu rồi Chu Triệt không quan tâm đến tôi như vậy.
Giống như trước đây, cho dù tôi có bị bệnh dạ dày, cũng không hề khiến Chu Triệt quan tâm chút nào, anh ta chỉ nói với tôi một cách rất thiếu kiên nhẫn: “Sao em lại nhiều chuyện như vậy?”
Cho dù tôi vô tình bị ngã cầu thang, gãy xương nặng rồi phải nhập viện, anh ta cũng chỉ cho rằng tôi tôi già mồm cãi láo, làm bộ.
Nhưng chỉ cần Tô Điềm Điềm bị thương ở đâu đó, anh ta sẽ vô cùng đau lòng.
Anh ta thực sự yêu Tô Điềm Điềm, giống như trước đây anh ta đã yêu tôi.
Nhưng bây giờ ánh mắt của Chu Triệt đều đổ dồn vào tôi, điều này khiến tôi rất không quen.
Thế nên tôi thì thầm: "Tôi không sao."
Nói xong câu đó, tôi chuẩn bị tự mình rời giường, Chu Triệt thấy vậy vội vàng không vươn tay ra, nhưng tôi lại lặng lẽ né tránh.
"Tiểu Di?" Chu Triệt khó hiểu.
Bị ánh mắt thâm tình của Chu Triệt nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy thật buồn cười.
Tôi vòng qua Chu Triệt, rời khỏi phòng ngủ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Chu Triệt dần dần trở nên xa cách với tôi từ khi nào?
Có vẻ là từ năm năm trước.
Lúc đó Công ty của anh ta đang ăn nên làm ra, tôi đã nghỉ việc và trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.
Sau đó, tôi gặp Tô Điềm Điềm, người phụ nữ được Chu Triệt yêu thích nhất trong đời.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ điều đó thật buồn cười, nhưng sau đó Tô Điềm Điềm đã từng bước chứng minh những gì cô ta nói.
Tuy rằng thực sự không muốn thừa nhận nhưng tôi hiểu Chu Triệt thực sự yêu Tô Điềm Điềm.
Tôi hít một hơi thật sâu, đang nấu ăn trong bếp, Chu Triệt đột nhiên ôm tôi từ phía sau. Anh ta thì thầm: “Tiểu Di, em gặp phải chuyện gì không vui à? Nếu như em có chuyện gì, chúng ta cùng nhau giải quyết được không?"
Tôi không nói gì.
Chu Triệt cũng không ép buộc, chỉ xoa đầu tôi nói: "Tiểu Di, nếu em giận anh thì anh xin lỗi em trước, được không?"
"Là anh chọc giận Tiểu Di, đều là lỗi của anh."
Chu Triệt vốn là một người hiền lành, vì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng sẽ luôn tự mình gánh chịu, ngay cả khi tôi mất bình tĩnh vô cớ, anh ta vẫn sẽ luôn kiên nhẫn dỗ dành và làm tôi vui.
Mọi chuyện ở kiếp trước giống như một giấc mơ.
Tôi luôn là người có lý trí, nhưng lúc này đầu óc tôi đang rối bời, tôi thì thầm: “Chu Triệt, nếu như anh không thích tôi nữa thì có thể nói cho tôi biết sớm hơn được không?”
Đừng để tôi phát hiện ra anh và Tô Điềm Điềm đã bí mật hẹn hò được vài năm rồi mới sốt ruột đòi ly hôn với tôi.
Chu Triệt, tôi cũng là người, trái tim cũng là thịt, sẽ đau.
Đề cử: Chỉ Muốn Làm Con Cá Mặn
Raw: Meo Meo
Edit: Nhân Trí