Tôi có thể nghe thấy tiếng nói trong lòng của trẻ sơ sinh.
Đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng nguyền rủa của bé trai nhà hàng xóm: “Không cho tao b.ú sữa, còn không cho tao chạm vào, đúng là đáng chết!”
Tôi tưởng rằng hàng xóm đang xem phim kinh dị, không ngờ ngày hôm sau, hàng xóm bị phát hiện c.h.ế.t điện giật trong bồn tắm.
Mọi người bàn tán xôn xao xem liệu hàng xóm tự tử hay là tai nạn, chẳng ai để ý đến bé trai bên cạnh bồn tắm đang nhìn mọi người bằng ánh mắt tinh quái.
“Tối nay chọn ai làm mẹ của mình đây, cô giáo mầm non kia trông cũng không tệ.”
Bốn mắt chạm nhau.
Tôi lạnh sống lưng.
Đây không phải là một bé trai, mà là một kẻ biến thái đội lốt trẻ con.
1.
Đêm qua, tôi tỉnh giấc giữa khuya, không thể ngủ ngon được.
Chưa đến 6 giờ sáng tôi đã thức dậy.
Mở mắt ra, tôi thấy lớp sương mù dày đặc như kem bao phủ khung cảnh bên ngoài cửa sổ, làm tâm trạng tôi càng thêm u uất. Sương mù đã kéo dài suốt một tuần liền.
Làn sương trắng xóa như tấm màn che đậy thành phố.
Tin tức về trộm cắp, cướp bóc và thậm chí là g.i.ế.c người tăng vọt theo cấp số nhân.
Cảnh sát khuyến cáo người dân không ra khỏi nhà nếu không cần thiết.
Bầu không khí căng thẳng vô hình đang lan tỏa khắp mọi góc phố, cùng với lớp sương mù.
Như muốn làm tăng thêm cảm giác áp lực, tôi nghe thấy tiếng hét vang lên từ hành lang.
Tôi lặng lẽ bước đến cửa, nhìn qua mắt mèo, phát hiện cánh cửa nhà đối diện đang mở toang, rất nhiều hàng xóm đứng trước cửa hóng chuyện.
Tôi lấy điện thoại ra, nhóm chat cư dân đã có hơn 99 tin nhắn mới.
“Nghe nói cô y tá sống ở phòng 101 đã chết, không biết có thật không?”
“Thật 100%, tôi nghe quản lý tòa nhà nói, sáng nay khi giao trứng, phát hiện cửa nhà cô ta mở toang, vào trong thì thấy cô ta đã c.h.ế.t trong bồn tắm rồi.”
“Sao chưa báo cảnh sát? Sao cảnh sát chưa tới? Cảnh sát phải xử lý t.h.i t.h.ể chứ!”
“Đã báo rồi, cảnh sát vẫn chưa đến, hiện giờ là người của tòa nhà đang bảo vệ hiện trường.”
“Đứa trẻ không sao chứ? Hôm qua vừa được nhận nuôi, hôm nay đã gặp chuyện này, thật tội nghiệp.”
“Đứa trẻ? Phòng 101 không phải chỉ có một mình cô ta sống sao? Từ khi nào có thêm đứa trẻ vậy?”
“Hôm qua vừa được nhận nuôi, nói đến chuyện này thì sáng hôm qua cũng rất kỳ lạ…”
Đọc tin nhắn trong nhóm, tôi chợt nhớ lại những chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm qua.
2.
Tầng một có bốn hộ, từ 101 đến 104.
Phòng 101 là cô y tá bệnh viện phụ sản tên là Chu Lệ, một người rất tốt bụng, thường xuyên mang đồ ăn ngon cho hàng xóm xung quanh.
Phòng 102 là cặp vợ chồng, sống kín đáo, ít giao lưu với mọi người. Nghe nói chồng là nhà văn, vợ là nhân viên bán đồ người lớn.
Phòng 103 là gia đình bốn người, chủ nhà là chị Hồng, dáng người thấp béo nhưng tính tình nóng nảy, vừa sinh con thứ hai. Chồng chị Hồng là anh Lý, rất sợ vợ, thường hay lảm nhảm.
Phòng 104 là tôi, một giáo viên mầm non có thể nghe thấy tiếng lòng của trẻ sơ sinh.
Sáng hôm qua, bốn hộ gia đình vốn khó tụ họp đã cùng nhau xuất hiện vì một bé trai.
Tiếng khóc thét chói tai của đứa bé vang lên suốt nửa giờ trong hành lang.
Bốn hộ đều không chịu nổi, mở cửa ra xem xét, hỏi mãi mà không ai biết đứa bé là của ai và từ đâu đến.
“Tôi đã hỏi trong nhóm chat rồi, không phải là con của ai trong khu chúng ta, chẳng lẽ là trẻ bị bỏ rơi.” Chị Hồng ở phòng 103 khéo léo bế đứa bé, nhẹ nhàng vỗ lưng và nhỏ giọng hỏi chúng tôi.
“Quần áo đứa bé mặc rất gọn gàng, có lẽ đúng là trẻ bị bỏ rơi. Bệnh viện chúng tôi thường gặp những trường hợp như thế này, tội nghiệp đứa bé vừa sinh ra đã mất cha mẹ.” Chu Lệ xoa tay lên bàn tay nhỏ của đứa bé với vẻ mặt thương cảm.
“Tôi đã báo cảnh sát, họ nói đã liên hệ với trung tâm bảo trợ và sẽ sớm đến đón đứa bé.”
Người chồng của phòng 102 chỉnh lại kính và nói tiếp: “Nhưng cảnh sát nói trước khi đón đứa bé, họ mong có người chăm sóc bé một thời gian, để tránh bé gặp nguy hiểm trong thời gian này.”
“Vậy để tôi lo.” Chu Lệ đón lấy đứa bé từ tay chị Hồng, “Chăm sóc trẻ con là sở trường của tôi mà, vì tôi là y tá bệnh viện nhi.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng mọi người sẽ lấy lý do tôi là giáo viên mầm non mà đẩy đứa bé cho tôi. Mỗi ngày đi làm chăm trẻ đã đủ mệt, tôi không muốn về nhà cũng phải chăm trẻ.
“Hê hê hê, hê hê hê…”
Khi tôi chuẩn bị đóng cửa về nhà, bỗng tiếng cười rùng rợn vang lên làm tôi sởn gai ốc.
Giọng cười của một người đàn ông, không lớn nhưng rất sắc, giống tiếng cười của kẻ g.i.ế.c người biến thái khi thấy con mồi mắc bẫy giữa đêm khuya.
Tôi quay phắt lại, thấy Chu Lệ đang quay lưng về phía tôi, lấy chìa khóa mở cửa.
Đứa bé nằm trên vai cô, đang cố gắng lè lưỡi hồng ra, muốn l.i.ế.m cổ cô.
“Ồ, ồ, bé đói rồi, chị sẽ pha sữa cho bé.”
Chu Lệ miệng thì dỗ dành đứa bé, tay đóng cửa lại.
“Tôi không muốn sữa bột gì cả, thứ tôi muốn là cô!”
Tôi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đối diện, nghi ngờ mình đã nghe lầm.