Tên : Bạn có câu chuyện tr//ả thù cảm động nào không? ( HOÀN)
Đề cử + raw: 𝐂𝐚̀ 𝐩𝐡𝐚́𝐨 𝐦𝐮𝐨̂́𝐢 𝐝𝐮̛𝐚 𝐂𝐚̀ 𝐩𝐡𝐚́𝐨 𝐦𝐮𝐨̂́𝐢 𝐝𝐮̛𝐚
Editor: Đồng Đồng
Văn án:
Vào ngày Tết Nguyên Đán, chồng và họ hàng bắt tôi phải nấu tám mươi tám món để cầu may, nếu không không phát tài là lỗi của tôi.
Người cháu đưa một ông già tốt bụng về làm bạn trai cho con gái tôi, để đổi lấy căn nhà mới của đối phương.
Họ không ngờ rằng tôi đã được tái sinh. Nhưng không ngờ mẹ chồng tôi cũng được tái sinh.
Mặt tối sầm lại.
1.
“Tiểu Tĩnh à, năm sau dì ba đã 50 tuổi rồi, nên năm nay con phải nấu 88 món để cầu may, mong cho năm sau phát tài!”
Đêm ba mươi, thằng c h ó Trình Lợi Cường này không thương lượng với tôi đã kêu một đống người đến ăn cơm tất niên, còn bảo tôi phải làm tám mươi tám món ăn chiêu đãi, để giúp hắn có khởi đầu tốt đẹp vào đầu năm mới.
Hắn ngược lại rất biết sắp xếp, mỗi lần mở miệng ngậm miệng đều là một bữa cơm tiêu chuẩn của Hoàng đế, chỉ có tôi và con gái Trình Chanh là mệt mỏi vô cùng.
Phát tài thuận lợi một chút đâu không thấy, nhưng tất cả bất hạnh của tôi và con gái cũng bắt đầu từ bữa cơm tất niên này.
Kiếp trước cháu trai của Trình Lợi Cường—Trình Bân có bạn gái, lúc tới cửa ăn chực còn mang theo một tên đàn ông rác rưởi lớn hơn con gái tôi 15 tuổi, tuyên bố giới thiệu bạn trai cho nó.
Mà trong mắt Trình Lợi Cường chỉ có hai căn nhà trong tay đối phương.
Hắn có thể cho bất kỳ kẻ rác rưởi nào chạm vào con gái mình rồi nói là muốn “đôi trẻ vui vẻ”, đồng thời muốn gả con gái càng sớm càng tốt để kiếm chút tiền sính lễ cho Trình Bân kết hôn.
Sau đó, chúng còn bắt tôi đi, khiến con gái tôi bị tên biến thái rác rưởi đó sỉ nhục mất đi thứ quý giá, thậm chí còn bị ng ược đ ãi đến chet!
Tất nhiên hắn cũng không có kết cục tốt đẹp gì, sau đó tôi rất vất vả mới tìm được hắn, trực tiếp bắt hắn quỳ trước mặt con gái tôi, đ ậ p đ ầ u hắn n á t b ấ y.
Nhưng thân thể tôi cũng vì vậy mà suy nhược, nếu không tôi có bò cũng phải bò trở về, giet Trình Lợi Cường rồi treo lên cửa làm câu đối Tết!
Nghĩ đến đây, tôi càng hận không thể v ặ n đầu hắn xuống.
Tôi đứng bất động ở cửa bếp vẻ mặt lạnh lùng, mẹ chồng cũng đứng lên, bất mãn nhìn tôi: "Phó Tĩnh, cô đã hơn bốn mươi còn giận hờn cái gì nữa? Làm 88 món khó như vậy sao? Làm đồ ăn thôi mà nhìn cô giống như phải chịu bao nhiêu tủi nhục vậy. Còn nữa, Bân Bân dẫn theo bằng hữu của nó đến, nó thích ăn cá, cô làm thêm hai con đi!"
Mấy dì bên cạnh đang chơi mạt chược cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, Phó Tĩnh, vợ nhà ai mà không phải hầu hạ cả nhà, người trong nhà nhiều thì càng náo nhiệt chứ!"
Dì Ba nhổ vỏ hạt dưa đầy đất: "Chỉ là nấu ăn mà thôi. Hơn nữa có được một người đàn ông giàu có chẳng phải là phúc lành sao? Trình Chanh, đừng lười biếng nữa. Con lớn rồi đấy, con nên chia sẻ gánh nặng với mẹ đi. Nếu không sau này ai dám cưới một cô gái lười biếng?”
“Cô cũng đừng có hẹp hòi quá, chúng ta là người một nhà mới nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng, chứ người ngoài thì không đâu!”
Cả nhà này đều là kẻ thối nát, là những kẻ trọng nam khinh nữ còn dám đứng lên nói chuyện mà không thấy xấu hổ.