1.
Sau khi trở về từ yến hội trăng rằm, chủ thượng hất đổ chồng sổ sách trong thư phòng xuống đất.
Ta bị mắng chửi té tát nhưng vẫn quỳ xuống rất nghiêm chỉnh.
Ta biết, chủ thượng không tức giận vì ta mà vì gã phụ tử âm ngoan, xảo quyệt theo hầu bên người hoàng thái nữ.
Nghe nói trong yến tiệc trăng rằm, Bùi Tố lại chọc giận chủ tử.
Bùi Tố nhanh mồm nhanh miệng, chủ thượng không nói lại hắn, chỉ có thể tự mình giận tự mình nghe.
“Cái tên Bùi Tố này, có giỏi thì đi ch//ết đi?”
Ta đáp: “E rằng không thể.”
Chủ thượng u ám nhìn ta.
“Ngọc Toái, ngươi chán sống rồi à?”
Ta từ chối: “Ta không ăn cứt.”
Chủ thượng xoa mi tâm, dáng vẻ vô cùng nhức nhối.
“Cút ra ngoài.”
Tâm tư nam chân thật là khó đoán.
Ta đáp: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
2.
Ta là một ám vệ.
Bởi vì lãng tai, chủ thượng nói một đàng, ta lại làm một nẻo.
Chủ thượng cũng vì vậy mà thường xuyên mắng ta, có mắng đến mấy cũng vô ích.
Trước trước, chủ thượng mắng ta ngu như heo, ta nghe nhầm thành hắn sai ta đi mua nấm hương.
Ngày hôm đó, ta lặn lội ra chợ, lựa chọn cẩn thận, sau đó mới hài lòng khiêng một túi nấm hương về.
Chủ thượng nổi trận lôi đình, sai nhà bếp nấu nấm hương suốt mấy ngày liền, ép ta phải ăn hết.
Tay nghề nấu ăn của đầu bếp không tệ, ta ăn rất vui vẻ.
Chủ thượng thấy ta vui vẻ, trong lòng càng khó chịu, sai người vứt hết số nấm hương kia.
Đáng tiếc.
Chủ thượng của ta, tam hoàng tử điện hạ tính tình rất nóng nảy, mỗi ngày nếu không phải đang mắng chửi người thì cũng là bị người mắng chửi.
Cũng may tướng mạo tuấn tù của hắn đã trung hoà tất cả,
Hắn rất xinh đẹp, nghe đồn là được kế thừa dung mạo mỹ miều, thanh tú từ mẫu phi.
Dáng vẻ của hắn rất nhu mì, thoạt nhìn rất vô hại, giống như đang nuôi một con mèo nhỏ, ngay cả lúc giơ nanh múa vuốt cũng đáng yêu muốn ch//ết.
Đôi mắt tròn xoe, lúc nóng giận cũng chỉ như mèo con hừ hừ. Ngay cả khi bị mắng, ta cũng như người mất hồn, chỉ mải nhìn mặt hắn, hắn có mắng gì ta cũng không nghe lọt tai.
Nhưng lần nào cũng vậy, chủ thượng không nhận thức được, vẫn còn cảm thấy mình rất uy nghiêm.
Thực ra, hắn và cái từ “uy nghiêm” chẳng ăn khớp gì với nhau.
Dù sao hắn cũng là cái người ngã một cái liền bật khóc.
3.
Ngày hôm sau, chủ thượng sai ta đi theo dõi Bùi Tố.
Ta biết, hắn chê ta phiền nên mới đuổi ta ra ngoài, để ta cách càng xa hắn càng tốt.
Chủ thượng rất không tín nhiệm ta.
Hắn nói: “Với cái đầu óc này của ngươi, ta cũng không trông mong ngươi lập nên công trạng gì. Ngươi đi nhìn thử bình thường hắn thích cái gì, ghét cái gì rồi quay về đây bẩm báo với ta. Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.”
Ta đáp: “Được.”
Lao thẳng vào phủ của Bùi Tố, ta không làm được. Vì vậy, ta đến một sạp bán bánh nướng ở thành đông, hỏi mua lại lò nướng bánh từ chủ quầy.
Sau đó, ta đưa nó đi từ phía đông hoàng thành đến phía tây.
Phủ của Bùi Tố ở phía tây.
Mọi chuyện đã đâu vào đấy, ta bày bàn gỗ và lò nướng bánh trước cửa nhà hắn, bắt đầu sự nghiệp bán bánh nướng.
Nhưng mà, ba ngày liên tiếp rồi, Bùi Tố vẫn chưa xuất hiện.
Mặt ta ủ rũ như đưa đám, nhiệm vụ lần này mà hỏng, rất có thể chủ thượng sẽ tống cổ ta ra khỏi nhà.
Trong lúc ta đang tuyệt vọng, Bùi Tố xuất hiện.
Hắn mặc trường bào xanh thẫm làm từ tơ lụa, áo lót màu xanh nhạt, cả người toát lên vẻ không vướng bụi trần, lông mày thanh tú, môi mỏng bạc tình, phong quang tễ nguyệt*.
(*) Chỉ người có tấm lòng rộng lượng, phóng khoáng.
Chỉ đứng ở đó cũng khiến người khác không thể rời mắt.
Ta không nghĩ hắn lại đẹp như vậy.
Trong lời miêu tả của chủ thượng, Bùi Tố là một lão cáo già xảo quyệt, hơn nữa còn rất xấu xí.
Ta xem đi xem lại bức hoạ chủ thượng đưa cho ta—— mặt đầy sẹo rỗ, mũi đỏ gay, mắt lác.
Ta hoài nghi không biết mình có nhận nhầm người không.
Lúc này, Bùi Tố bị một đám tuỳ tùng vây quanh cũng chú ý đến sạp hàng của ta.
Lò than đang cháy đỏ rực, còn ta lúng túng đứng bên cạnh.
Hắn chợt dừng bước, sau đó chậm rãi đi về phía ta.
Ta vội vàng giấu bức hoạ trong tay đi, xoa xoa tay, bắt đầu nhào bột hăng say.
Bùi Tố dừng chân trước sạp hàng, không nói không rằng, chỉ đứng im nhìn ta. Ánh mắt mơ màng như sương mù trên núi, rất dễ khiến người khác trầm mê.
Thú thật, mắt hắn không tính là đẹp, nhưng tổng thể lại rất hài hòa.
Thợ săn xuất sắc luôn xuất hiện dưới dáng vẻ của con mồi.
Ta không để ý đến hắn, đôi tay trộn nhân thịt ba mỡ bảy nạc với cải muối phơi khô nhanh thoăn thoắt, sau đó gói nhân vào trong vỏ bánh trắng tinh.
Đám tuỳ tùng bên bên cạnh hắn hấp tấp xông lên trước: “Ai cho người bày quầy bán bánh ở đây? Ngươi có biết đây là đâu không?”
Bùi Tố nhíu mày, giơ tay ngăn không cho tên tuỳ tùng đó nói tiếp.
Hắn nhìn ta, ánh mắt cũng dịu lại: “Ta là Bùi Tố của thành Phủ Duẫn. Cô nương là ngươi nơi nào? Vì sao lại bày bán ở đây?”
Ta hoảng hốt, vội hỏi: “Nơi này không thể bày sạp sao?”
“Không phải vậy” Bùi Tổ mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Luật pháp Hoa Dương quy định, nơi này có thể bày sạp hàng.”
Một tên tuỳ tùng không đồng ý, định chen vào nói: “Bùi đại nhân…”
Bùi Tố quả quyết: “Trách nhiệm của người làm quan là giúp dân chúng được an cư lạc nghiệp. Cô nương yên tâm, sau này cô nương bày sạp ở đây, sẽ không có ai đến ngăn cản.”
Hai mắt ta sáng rực.
“Có thật không?” Ta phấn khích, túm lấy tay hắn: “Sau này ta có thể ở đây sao?”
Chỉ cần có thể đợi ở đầy, nhiệm vụ giám sát của ta không lo sẽ không làm được.
Bùi Tố giật mình, từ cổ đến tai đều đỏ bừng, hệt như người bị cảm.
“Ừ…ừ” Hắn ngượng ngùng quay mặt đi, hàng mi khẽ run: “Tất nhiên là thật…”
“Cảm ơn ngươi!”
Ta buông tay hắn, lấy ra một chiếc bánh nóng hổi được bọc kín dưới tấm vải rồi đưa cho hắn.
Hắn sững sờ nhìn bánh nướng, mãi mới hoàn hồn, cuối cùng nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo!” Tâm trạng của ta đang tốt, hào phóng xua tay nói: “Nếu rảnh thì tới chơi!”
Bùi Tố như người mất hồn, nhận lấy bánh nướng rồi rời đi.
Tên tuỳ tùng đó chợt quay đầu lại, oán hận nhìn ta. Gã đau lòng ôm đầu, than thở với chủ tử, nói rằng ta rất đáng ngờ, còn nói để ta bày sạp hàng ở đây sẽ tiềm ẩn rất nhiều rủi ro.
Tuy nhiên ta thấy, Bùi Tố chẳng nghe lọt chữ nào.
Bởi vì hắn vừa mới đi được mấy bước đã vội vàng trở ra.
Hắn chớp mắt nhìn ta, hỏi: “Còn chưa hỏi tên của cô nương?”
“Ta là Ngọc Toái” Ta vô tư trả lời: “Ngọc Toái trong [Ninh vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn].”