21.
(Từ đây đổi xưng hô nha)
Gần đây, Bạc Nhung luôn đeo bám ta, đòi một danh phận, không cho ta gọi hắn là Bạc Nhung nữa, mà bắt ta gọi hắn bằng tên tự, Ký An.
Ta bị hắn làm phiền đến mức không chịu nổi: “Ngọc bội uyên ương đã đưa cho ngươi rồi, còn muốn danh phận gì nữa?”
Hắn nghiêm túc đáp: “Tín vật là tín vật, phải có văn thư định hôn mới chính thức có danh phận chứ.”
Văn thư định hôn…
Việc này phải để cha mẹ viết mới được.
Nhưng hắn lại nhắc ta một chuyện:
Ta và Tạ Lâm An… hình như vẫn còn giữ văn thư định hôn trong Tạ phủ!
Bạc Ký An nghe vậy mà như gặp phải kẻ thù, còn ta chỉ điềm tĩnh vẫy tay: “Không sao đâu, Tạ Lâm An muốn hủy hôn còn không kịp, chắc chỉ quên trả lại hôn thư thôi, để ta xin lại là được.”
Bạc Ký An lại nghiêm túc lắc đầu: “Ta nghĩ nàng quá ngây thơ rồi. Một cô nương tốt như nàng, nếu là ta, ta sẽ không đời nào chịu buông tay.”
Nhìn vẻ mặt trầm trọng của hắn, ta bật cười, đưa tay gãi nhẹ dưới cằm hắn: “Của ngon vật lạ, mỗi người mỗi ý. Yên tâm đi, Tạ Lâm An không thích ta đâu.”
Hắn bị ta chọc đến híp mắt lại như một con mèo lớn đang hưởng thụ, nhưng thoáng chốc, hắn đột nhiên trợn mắt: “Khoan đã, hắn tên là Tạ Lâm An, ta tên là Bạc Ký An… Hàm Linh! Nàng có sở thích gì kỳ quái không, chẳng lẽ nàng chỉ thích những người tên có chữ ‘An’?!”
“…”
Đúng là đ//iên rồi!
Ta nhón chân, vỗ nhẹ vào đầu hắn một cái: “Một ngày không nghĩ bậy bạ có được không, không bình thường được lấy một phút à!”
22.
Ta ở trong quân doanh Mân Sơn suốt một năm, quả thật thu hoạch không nhỏ.
Thứ nhất, y thuật của ta đã tiến bộ vượt bậc, được người trong quân doanh hết lời khen ngợi; thứ hai, tình cảm giữa ta và Bạc Ký An ngày càng thêm vững chắc. Chỉ có điều, vì văn thư hôn ước giữa ta và Tạ Lâm An chưa bị hủy, hắn vẫn luôn có chút ghen tuông.
Nhưng may mắn thay!
Cha ta đã ở La Nam ba nhiệm kỳ, chín năm liền thành tích hiển hách. Thêm nữa, gần đây, Thánh thượng trên triều đình quyền uy vô hạn, đến mức cô đơn trên đỉnh cao, cuối cùng cũng nhớ đến cha ta – vị đại thần dám đứng ra lên tiếng chống đối cường quyền, nên người đã lệnh cho cha ta hồi kinh.
Đồng thời, Bạc lão tướng quân cũng nhận lệnh hồi kinh báo cáo tình hình nhiệm vụ. Đây là cơ hội tốt để ta lấy lại văn thư hôn ước với Tạ Lâm An, và lập hôn ước mới với Bạc Ký An.
Thế là ta và hắn, mỗi người đều theo cha mình, khởi hành trở về kinh thành.
23.
Trong quân doanh còn nhiều việc phải thu xếp, nên ta phải rời đi trước Bạc Nhung một bước.
Lúc ra đi, hắn níu kéo không chịu để ta rời đi, thậm chí còn muốn theo ta trước, bày trò gọi là “hộ tống Tiết bá bá cùng gia quyến.”
Đáng tiếc, Bạc lão tướng quân hiểu rõ con mình như lòng bàn tay, lập tức đảo mắt khinh bỉ: “Hộ tống Tiết bá bá? Ngươi mà là hộ tống ư? Chỉ sợ là có ý đồ khác!”
Chuyện giữa ta và Bạc Nhung đã không còn là bí mật, nửa quân doanh Mân Sơn đều biết chúng ta sắp định hôn, hai bên phụ mẫu cũng đồng lòng chấp thuận. Nhưng lần này, hồi kinh là công vụ, chỉ dụ của Thánh thượng còn đặc biệt nhắc đến tên Bạc Nhung, hắn không thể không đi cùng đoàn binh.
Thế là hắn đành cam chịu chấp nhận sự thật.
Ngày cha mẹ ta đến Mân Sơn đón ta, họ ngồi cùng Bạc lão tướng trong trướng lớn trò chuyện. Còn Bạc Nhung đến trướng của ta, giúp ta thu xếp hành lý.
Vừa thu dọn, hắn vừa không yên tâm dặn dò: “Những dược liệu thường dùng ta đã gói lại hết cho nàng rồi, nằm trong cái túi màu vàng trên xe ngựa thứ hai.”
“Thời tiết ở kinh thành lạnh hơn, nhớ mang thêm vài bộ áo ấm.”
“Ta đã dặn dò phu xe và hộ vệ cha nàng mang theo, địa hình Xuyên Thục phức tạp, khi trở về đừng đi đường Kiềm Trung, đi đường Sơn Nam sẽ tốt hơn…”
Ta ngồi an nhàn bên bàn, chống cằm nhìn hắn bận rộn trong trướng của ta, miệng lẩm bẩm không ngừng, không biết từ lúc nào, ta đã mỉm cười đến cong cả mắt: “Bạc Ký An.”
“Hửm? Sao vậy?”
Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn ta. Ta chỉ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là muốn gọi tên chàng thôi.”
Chỉ là muốn gọi tên chàng, chỉ để nghe chàng đáp lại, ta liền cảm thấy vô cùng yên tâm.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải xa cách chàng thật lâu, trong lòng ta như có một phần trống rỗng, không biết phải làm sao.
Chưa kịp chia xa, lòng đã ngập tràn nỗi nhớ.
Hóa ra yêu một người, là cảm giác như thế này.
24.
Khi Bạc Nhung buộc xong cái bọc cuối cùng, ta liền tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, đưa cho hắn một chén trà, cười mắt híp lại: “Tiểu Bạc tướng quân thật vất vả.”
Hắn tự đắc uống một ngụm trà từ tay ta, rồi đưa tay véo má ta, không hài lòng nói: “Tiết Hàm Linh, nãy giờ chỉ mình ta bận rộn, nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
“…”
Nói gì đây?
Sắp phải chia ly, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết phải nói gì, mọi lời đều trở nên dư thừa.
Trong lúc ta còn trầm mặc, hắn bỗng giận dỗi: “Nàng thật vô tâm, không phải lại muốn dặn ta phải ăn uống đầy đủ, không được kén chọn chứ? Ta nói cho nàng nghe, Tiết Hàm Linh…”
Hắn chưa kịp dứt lời, bởi vì ngay khoảnh khắc đó, ta đã khẽ nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn.
Mọi thứ xung quanh như đều lặng yên trước khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Nhìn biểu cảm ngơ ngác của hắn cùng đôi tai dần đỏ ửng, ta nghiêm túc nói: “Bạc Ký An, ta sẽ đợi chàng ở Trường An.”
25.
Chúng ta vừa về đến kinh thành một ngày, phủ cũ còn chưa kịp dọn dẹp xong, thì đã nhận được một loạt thiệp mời. Trong đó có cố nhân của cha ta, đồng liêu của mẹ ta, và cả bạn bè thân hữu.
Cha ta từ chối hết thảy, chỉ nhận thiệp từ nhà họ Tạ: “Dù thế nào đi nữa, năm xưa họ dám đón con vào phủ dưới cơn thịnh nộ của Thánh thượng, dù có nguy cơ bị liên lụy. Ân nghĩa ấy, chúng ta phải nhớ.”
Mẹ cũng gật đầu tán thành: “Dù con và Lâm An không có duyên phận, nhưng Tạ gia đã chăm sóc con suốt bảy năm, chúng ta nên đến cảm tạ họ một lần.”
Tiếc là chưa kịp chuẩn bị lễ vật đến thăm, thì Tạ đại nhân đã dẫn cả gia đình đến phủ ta trước.
Cha ta định cảm ơn, nhưng bị Tạ thúc phụ ngăn lại: “Năm xưa ta bị vu oan vào ngục, nếu không có Tiết huynh đứng ra biện hộ, sợ rằng đã không có ngày hôm nay. Đó là báo ân, không dám nhận lời cảm ơn.”
Cha ta lắc đầu: “Năm xưa ta đảm nhiệm việc giám sát và dâng sớ, chỉ là việc công, không đáng kể ân tình.”
Các bậc trưởng bối ngồi trên nói chuyện, Tạ Như An kéo tay ta, giải thích: “A Ương tỷ tỷ, ca ca mấy ngày gần đây bận việc triều đình, thực sự không thể rời khỏi, sau này sẽ đến thăm tỷ sau.”
Hắn không muốn gặp ta, cũng là điều dễ hiểu, công việc bận rộn cũng là một lý do vô cùng hợp lý. Ta hoàn toàn hiểu: “Không sao đâu, hiện giờ huynh ấy bận rộn việc công, không cần phải vất vả đến thăm ta đâu.”
Tạ Như An vẫy tay: “Ta không nói khách sáo đâu, ca ca thật sự không thể đi được. Nếu không phải Thánh thượng chỉ định đích thân huynh ấy chủ trì việc này, sợ rằng huynh ấy đã mọc cánh bay đến gặp tỷ rồi.”
Nàng ghé sát tai ta, thì thầm: “Ta nói cho tỷ nghe nhé, hai năm qua người nhắc đến tỷ nhiều nhất là ta và mẹ, nhưng ta nghĩ, người nhớ tỷ nhất thật ra là ca ca. Mỗi khi tỷ gửi thư về, huynh ấy luôn là người đầu tiên đọc, Trúc Nghiệp còn nói huynh ấy lúc say rượu thường gọi tên tỷ nữa cơ.”
Nàng nói xong, tựa người vào ghế, nhỏ tuổi mà thở dài ra vẻ già dặn: “Aiz, nam nhân ai cũng thế, mất rồi mới trân trọng.”
Ta bật cười, gõ nhẹ lên đầu nàng: “Bớt đọc truyện đi, nhỏ tuổi mà cứ nghĩ mấy chuyện viển vông.”
Nàng ôm đầu, bất mãn kêu lên: “Ta nói thật mà! Chắc chắn huynh ấy nhớ tỷ, không thì…”
Tiếng nàng bất ngờ lớn lên khiến các trưởng bối chú ý. Ta nhanh tay nhặt một miếng bánh ngọt, nhét vào miệng nàng.
Rồi quay sang nhìn trưởng bối, cười gượng hai tiếng: “Như An hơi đói bụng, hay là chúng ta cùng nhau dùng bữa trước?”
Tạ thúc phụ, Tạ thẩm thẩm và Như An có lẽ nhớ ta thật. Còn về Tạ Lâm An, chắc huynh ấy cũng nhớ ta đôi chút. Dẫu rằng huynh ấy không thích ta, nhưng chung sống dưới một mái nhà bảy năm, tình cảm huynh muội ít nhiều cũng có.
Nhưng đó không phải là tình yêu.
26.
Quân đội hành quân vốn có tốc độ nhanh hơn chúng ta, ta mới hồi kinh chưa đầy năm ngày, quân Bạc gia đã đến Trường An.
Hôm đó, Tạ Như An bao một gian phòng ở trà lâu, kéo ta đến xem náo nhiệt. Vì lần này chỉ là trình diện nên họ chỉ dẫn theo một ngàn binh mã, nhưng khi đi trên đường phố Trường An, trông vẫn vô cùng hùng tráng.
Anh hùng giữ biên ải luôn được người người kính trọng, hơn nữa đều là những vị tướng quân trẻ tuổi tuấn lãng, các cô nương trong thành lại một phen điên cuồng, cảnh tượng không thua gì lúc trạng nguyên diễu phố.
Bạc Nhung đội mũ bạc, cưỡi ngựa trắng dẫn đầu, trở thành mục tiêu chính của những chiếc hương nang và khăn tay mà các cô nương ném tới. Ta nhìn bóng dáng bạc dần tiến đến gần, vóc dáng cao ráo lạnh lùng giữa đám đông ồn ào nhưng dường như chẳng mảy may bận tâm. Không trách được hắn lại có biệt danh “Tiểu Diêm Vương mặt lạnh”.
Đây là lần đầu tiên ta nhận thức rõ ràng rằng hắn chính là thiếu niên tướng quân đã từng đơn thương độc mã truy kích địch suốt ngàn dặm, khiến quân Thổ Phồn nghe tên đã kinh hồn bạt vía. Nhưng ta rất ít khi thấy hắn trong dáng vẻ như vậy.
Có lẽ ánh mắt ta nhìn hắn quá chăm chú, khiến hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đột ngột chạm phải ánh nhìn của ta. Ta không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó lòng ta bỗng động, liền đưa tay tháo chiếc hương nang bên hông ném xuống.
Khoảng cách giữa ta và hắn thực ra còn khá xa, chiếc hương nang vốn không thể ném trúng hắn, nhưng không hiểu vì sao trong khoảnh khắc đó ta lại muốn làm như vậy. Điều ta không ngờ là Bạc Nhung khi thấy ta ném hương nang xuống, trước tiên có chút ngơ ngác trong chốc lát.
Sau đó, hắn đột nhiên thúc ngựa nhảy lên, giữa một rừng hương thơm hoa cỏ, hắn nhanh chóng nhận ra mùi thuốc quen thuộc, chộp lấy chiếc hương nang của ta, rồi nhẹ nhàng xoay người rơi xuống ngựa.
Toàn bộ động tác của hắn như mây bay nước chảy, hoàn thành trong một nhịp, giành được vô số lời tán thưởng. Giữa tiếng reo hò ầm ĩ, hắn giơ cao chiếc hương nang về phía ta, đắc ý mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, nhịp tim ta đột nhiên lỡ mất một nhịp.
Khắp lầu tay áo đỏ phấp phới, nhưng chỉ riêng thiếu niên tướng quân nhận lấy hương nang của ta, nụ cười của hắn tựa như xuân về hoa nở, băng tuyết tan chảy.