Tiêu Dịch Diễn và ta từ nhỏ đã có hôn ước bất thành văn. Hoàng Thượng muốn giảm bớt thế lực của Thái tử, duy trì cân bằng triều đình, nên vẫn luôn có ý định gả ta cho Tiêu Dịch Diễn.
Nhưng Tiêu Dịch Diễn không bằng lòng, đêm trước khi Hoàng Thượng chuẩn bị ban hôn, hắn đã quỳ gối ở Trường Sinh điện suốt đêm.
Không lay chuyển được nhi tử mình, cuối cùng Hoàng Thượng cũng không ban ra thánh chỉ tứ hôn ấy.
Lão đầu nhà ta ở nhà mắng Ngũ hoàng tử không tiền đồ, lại dám từ hôn ta.
Ta thì vui mừng khôn xiết, quay đầu đi tìm thanh mai trúc mã của mình – Cố Quân.
Cố Quân khi nghe tin này, không vui cũng không buồn, khiến cho niềm vui của ta có chút lố bịch.
Cố Quân là nhi tử độc nhất, nhưng chỉ là thứ tử của Hình bộ Thượng thư. Hình Bộ lão đầu và lão đầu nhà ta có giao tình tốt, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ.
Hình Bộ lão đầu vẫn luôn muốn bám vào cây đại thụ là nhà ta, nên thường xuyên đưa nhi tử đến phủ ta chơi.
Mặc dù biết ta và Tiêu Dịch Diễn sớm đã có hôn ước bất thành văn, nhưng lão vẫn vui vẻ nói: “Chỉ cần Hoàng Thượng chưa hạ chỉ, nhi tử ta vẫn còn cơ hội.”
Hình Bộ lão đầu thích ta, nhưng Cố Quân đối với ta lại bình thường.
Lão đầu nhà ta cũng không vừa mắt Cố Quân, cảm thấy ta vẫn nên mang họ hoàng tộc.
Không sao cả, ta thích Cố Quân là được.
Vì vậy, từ nhỏ ta đã thích lẽo đẽo theo sau Cố Quân.
Để y liếc nhìn ta thêm một chút, ta đã không từ thủ đoạn nào, từ té ngã đến rơi xuống nước. Cuối cùng cũng được Cố Quân đoái hoài.
Năm mười tuổi, y đỡ ta dậy trong vườn, mỉm cười nói với ta: “Vô Ưu, muội ngốc nghếch đáng yêu thật.”
Y khen ta đáng yêu.
Ta thật sự rất vui, lần này té không uổng phí rồi.
Kể từ đó, Cố Quân cũng bắt đầu quan tâm ta hơn một chút. Y đến Thừa tướng phủ sẽ mang cho ta bánh quế đường ở phố Đông hoặc là kẹo hồ lô ở phố Tây.
Y cũng vẽ tranh cho ta, nắm tay ta luyện chữ.
Ta cứ ngỡ y và ta tâm ý tương thông, chỉ là ngại nam tử mặt mỏng, nên không tiện biểu hiện.
Thế nhưng, khi Tiêu Dịch Diễn cầu xin Hoàng Thượng đừng ban hôn, ngày hôm sau ta hớn hở vui mừng lại nhìn thấy Cố Quân lộ vẻ bối rối, cuối cùng ta cũng hiểu ra: Bấy lâu nay, đều là ta tự mình đa tình.
Ta vẫn hớn hở.
Không sao cả, tương lai còn dài, ta tự tin có thể khiến y thích ta.