1
Khi bị cảnh sát đè xuống đất, tôi hoàn toàn bị sốc.
Không ngờ Từ Thanh Túc lại tinh tường đến vậy, tôi chỉ theo dõi anh ta một chút đã bị phát hiện.
Trong phòng thẩm vấn, chú cảnh sát nghiêm túc hỏi tôi:
“Nói đi, tại sao cô lại theo dõi người ta?”
Nhìn vào gương mặt nghiêm khắc của chú cảnh sát, tôi hít hít mũi, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt:
“Chú cảnh sát à, anh ấy là bạn trai cũ của cháu. Sau khi chia tay, cháu quá đau lòng, nên…”
…
Sau một hồi năn nỉ, cuối cùng chú cảnh sát cũng bán tín bán nghi, dù không hoàn toàn tin nhưng vẫn để tôi ký tên và nói rằng người báo án không truy cứu.
Ra khỏi đồn cảnh sát, trước mặt tôi là một chiếc xe sang đắt tiền.
Biển số xe quen thuộc!
Tôi huýt sáo về phía cửa sổ sau, cửa kính từ từ hạ xuống.
Từ Thanh Túc với gương mặt lạnh lùng, tuấn tú hiện ra.
Anh ta nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, như đang nhìn một người xa lạ.
À không, đúng hơn là như đang nhìn một thứ còn tệ hơn người xa lạ.
Dù sao, tôi cũng là cô bạn gái cũ tham phú phụ bần, chắc chắn anh ta hận tôi đến chết.
Nhưng tôi mặt dày, nhìn vẻ lạnh lùng của anh ta mà vẫn cười toe toét:
“Ôi, lạnh lùng quá nhỉ? Dù gì chúng ta cũng từng ngủ chung giường, cần làm tới mức báo cảnh sát bắt tôi như vậy sao?”
Từ Thanh Túc là bạn trai cũ của tôi, và cũng chính là người đã báo cảnh sát bắt tôi.
Lý do là vì thời gian gần đây tôi theo dõi anh ta, khiến anh ta phát ngán.
Anh ta vốn là một người điềm đạm, lạnh lùng, khi chúng tôi còn yêu nhau, anh đã không thích những lời lẽ thô tục của tôi.
Quả thật, sau khi nghe tôi nói, chân mày của anh ta càng nhíu chặt hơn.
Giọng nói của anh ta cũng lạnh lùng như chính con người, khác với sự lịch sự đối với người khác, anh ta tỏ ra vô cùng khó chịu với tôi:
“Nói đi, cô lại muốn làm gì?”
Vẻ mặt lạnh lùng này đã quen thuộc với tôi từ lúc bắt đầu theo đuổi anh ta. Suốt bốn năm, tôi đã quá quen nên cũng chẳng để tâm.
Tôi cúi người, tay đặt trên cửa xe, thò đầu vào chớp chớp mắt, làm mặt dễ thương với anh ta:
“Tôi hết tiền rồi, cho tôi một công việc đi!”
Xung quanh rất yên tĩnh, không có người qua lại, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió thu.
Anh ta nhíu mày nhìn tôi chăm chú, rất lâu không nói gì.
Tôi ngồi cúi người một lúc lâu, bắt đầu thấy mỏi và định rút tay lại để duỗi lưng thì bất ngờ bị Từ Thanh Túc nắm lấy cổ tay.
Có lẽ hôm nay gió hơi lớn, tôi thoáng thấy mắt anh ta hơi đỏ.
Nhưng điều đó không ngăn anh ta nổi giận với tôi:
“Sao vậy? Gã thiếu gia kia bỏ cô rồi nên cô quay lại tìm tôi sao?
“Hứa Lạc Chi, cô nghĩ tôi là món đồ chơi muốn có thì có, không muốn thì vứt bỏ à?”
Cuối cùng, giọng anh ta khàn đi, còn hơi ngạt mũi.
Trông như đang khóc vậy.
Nhưng tôi nghĩ chắc tôi nhìn nhầm, Từ Thanh Túc luôn lạnh lùng kiềm chế, không bao giờ thể hiện cảm xúc. Cùng lắm là anh ta sẽ nổi giận với tôi thôi.
Tôi cố gắng rút tay ra nhưng không được, bèn buông tay, dùng tay còn lại đặt lên tay anh ta, cười nói:
“Đúng rồi, bị bỏ rơi rồi, nên Từ thiếu gia thương xót tôi một chút đi.”
Có lẽ Từ Thanh Túc bị hành động không biết xấu hổ của tôi làm cho sốc, đột nhiên buông tay tôi ra, nhưng lại bị lời nói của tôi chọc giận.
Anh ta tức đến mức mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm lại.
Cả hai chúng tôi cùng im lặng.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi, lắc nhẹ tay anh ta, hành động thân mật như thể chúng tôi chưa hề chia tay.
Bản năng có thể gây hại, mặt tôi đơ ra.
Khuôn mặt Từ Thanh Túc trong xe cũng chẳng dễ nhìn hơn là bao.
Dựa theo kinh nghiệm bốn năm, nếu chưa chia tay, tôi ít nhất phải dỗ dành anh ta nửa ngày và chịu đựng một đêm ê ẩm lưng.
Suy nghĩ của tôi lan man một chút, khi trở lại thực tại thì vẫn thấy gương mặt lạnh lùng của Từ Thanh Túc.
Không hổ là nam chính, thực sự rất tuyệt tình!
Cuối cùng, sau một hồi, tôi nghe giọng nói lạnh lùng của anh ta:
“Chỉ cho cô làm trợ lý, nếu không làm tốt thì cút ngay!”
Giọng điệu tuy rất cọc, nhưng lời nói này với tôi như tiếng nhạc du dương.
Tốt quá, cuối cùng tim tôi cũng không còn đau quặn nữa.