Tưởng Đại Nương

Chương 1


Ta vẫn còn nhớ rõ, cái ngày phụ thân và mẫu thân ta bỏ đi là một ngày nắng đẹp.

Mặt trời lơ lửng trên cao, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống, còn ta chỉ dám co ro trong góc tường tối tăm, chẳng khác nào con chuột bị người đời khinh rẻ.

Ta đói lắm, không chịu nổi nữa, cứ thế mà bước chân ra khỏi cửa nhà lúc nào chẳng hay.

Ta tới chợ, lén lút nhìn người phụ nữ sau quầy bán thịt heo.

Trước đây, ta và mẫu thân thường hay đến đó lén nhìn bà.

Bà họ Tưởng, không con không cái, người trong chợ ai cũng gọi bà là Tưởng đại tẩu, nhưng sau lưng thì lại bảo bà là Tưởng đại trùng*.

(*)Thường chỉ người hung dữ, thô lỗ, cộc cằn.

Bà chính là chính thê của phụ thân ta, còn phụ thân thì ở rể trong nhà bà.

Mẫu thân ta là người phụ thân lén lút qua lại bên ngoài.

Kỳ thực, ngay cả danh phận ngoại thất cũng không có, bởi phụ thân ta là con rể đến nhà vợ ở rể, nào có tư cách mà lấy ngoại thất.

Hai người họ lén tư tình với nhau, rồi sinh ra ta, sau đó là đệ đệ.

Mẫu thân thường dẫn ta đi theo phụ thân, đứng nhìn phụ thân đến tìm bà ấy đòi tiền.

Phụ thân ta là một Tú tài, trông yếu ớt như con gà con trước mặt bà, vậy mà lần nào cũng đòi được tiền.

Người trong chợ thường bảo bà là kẻ ngốc, một người vừa cứng nhắc vừa thô lỗ mà lại đi yêu Tú tài.

Bình thường bà hung hăng như con hổ cái, nhưng đứng trước phụ thân, bà lại chẳng có một chút khí thế nào.

Giờ đây, trượng phu thì đã cùng nhân tình bỏ trốn, bà lại càng không ngẩng đầu lên được.

Ta ngồi xổm cách quầy thịt của bà ba trượng, từ từ nhích lại gần hơn.

“Phụ thân ngươi không phải đã bỏ trốn rồi sao? Sao ngươi còn ở đây?” Người trong chợ nhìn cảnh vui, buông lời trêu chọc ta.

Ta chẳng nói gì, tiếp tục nhích dần đến gần quầy thịt của bà.

Ban đầu bà trừng mắt nhìn ta đầy hung dữ, ta cúi đầu không dám nhìn lại.

Sau đó, bà coi ta như không khí, chẳng thèm để ý tới nữa.

Đôi khi bà cân nhầm tiền thịt, ta lên tiếng nhắc nhở, bà cũng chẳng bận tâm.

Bà luôn giữ khuôn mặt lạnh tanh, tay cầm d.a.o lọc xương, không ngừng lọc từng miếng thịt.

Hôm đó, có một con c.h.ó ghẻ chạy tới, ngoạm lấy khúc xương rồi lao đi.

Không biết tại sao ta lại phát điên lên, hét to một tiếng rồi lao tới, đánh nhau với con c.h.ó.

Người trong chợ trố mắt ngạc nhiên, rồi bật cười ha hả khi nhận ra sự việc.

Bà nhíu đôi mày rậm lại, chửi một tiếng: “Cút!”

Ta lang thang trên phố không mục đích, nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ ăn mày cùng lứa với ta, không nhà không cửa, vô gia cư.

Nghe nói phía trước đang có chiến tranh, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh đến chỗ chúng ta, vì thế nhiều người đã bỏ chạy.

Nhà nào con cái đông đúc, chúng trở thành gánh nặng.

Gánh nặng thì phải vứt bỏ.

Ta đói cồn cào, nhưng vẫn không động vào khúc xương mà ta giành được.

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, ta đặt khúc xương lên thớt của bà.

Vương tam nương bán đậu phụ bên cạnh dậy từ rất sớm, thấy vậy cũng không khỏi tặc lưỡi ngạc nhiên: “Con bé này sao chẳng giống phụ thân nó chút nào.”

Chẳng mấy chốc, đã thấy bà ấy vác nửa tảng thịt heo, tay cầm d.a.o lọc xương đi tới.

Ta có chút lo lắng, ánh mắt bà ấy dường như lướt qua khúc xương trên thớt, nhưng cũng chẳng để tâm.

Suốt ngày hôm đó, bà ấy tiếp tục lọc thịt, cân thịt, bán thịt, đếm tiền… Còn khúc xương kia nằm yên đó, như một mảnh rác nhỏ bị lãng quên.

Ta cúi đầu, ngày càng thấp hơn.

Đến khi chiều muộn, bà ấy đã bán hết thịt. Trước khi rời đi, bà lạnh lùng nhặt khúc xương lên, ném vào giỏ.

Ta lập tức ngẩng cao đầu, dõi theo bóng lưng như tháp sắt của bà dần xa, rồi “vút” một cái chạy thẳng ra ngoài chợ.

Ở đó có một quán mì.

Ta đứng bên, chờ đợi với ánh mắt như sói đói, lấp lánh tia hy vọng, chăm chú nhìn vào thùng đựng cặn nước mì bên cạnh.

Ta biết, trong đó là nước mì thừa của những người đến ăn vào ban ngày, nếu may mắn, có thể sẽ còn sót lại vài sợi mì.

Ta cũng biết, chỉ đến khi chủ quán dọn hàng, ta mới dám đến gần thùng nước đó, vì không thể quấy rầy việc kinh doanh của họ.

Ta uống một bát nước mì, nhấp từng giọt dầu nhỏ trong đó, ngon lành biết bao.

Sau đó, ta đi ra sông, rửa sạch sẽ cái thùng cặn, mang trả cho chủ quán.

Chủ quán cũng chẳng giàu có gì, quán mì nhỏ bé đó phải nuôi sống năm miệng ăn trong nhà.

Nhưng ông đã dặn người nhà sau này đừng ném giẻ lau bàn bẩn vào thùng cặn nữa.

Đó là chút thiện ý nhỏ nhoi ông dành cho ta, một đứa bé năm tuổi.

Đáng tiếc, ta không hưởng được thiện ý ấy bao lâu, thùng nước mì thừa đó đã bị mấy đứa trẻ ăn mày để mắt tới.

Chúng giành giật với ta, đẩy ta ngã nhào xuống đất.

Ta chỉ mới năm tuổi, dáng người không cao, sức lực không bằng bọn chúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng chia nhau thùng nước mì.

Chúng còn giơ nắm đ.ấ.m đe dọa, không cho ta xuất hiện nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.