1
Ta tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nặng nề thở hổn hển từng hơi.
Kinh Mặc đang canh đêm bên cạnh bị âm thanh làm giật mình tỉnh giấc, liền ngồi dậy hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Ta liếc nhìn nàng, đưa mắt quan sát một vòng căn phòng thêu của mình rồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn đau nơi lồng ngực vẫn chưa tan.
Đã mười ngày kể từ khi trọng sinh, nhưng những ký ức kiếp trước vẫn quấn lấy ta bằng những cơn ác mộng.
Ta lại một lần nữa mơ thấy cảnh Tạ Tinh Kiều bịt kín miệng mũi ta, đưa ta vào cõi chết.
Hắn lẩm bẩm: “Xin lỗi, Oanh Nương. Nhưng Cẩn Nguyệt nói, nàng ấy chỉ có thể làm chính thất.”
Hắn nói lời hối lỗi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô cảm.
Hắn muốn cưới người tình trong mộng đang lâm vào cảnh khốn khó của mình một cách đường đường chính chính, nhưng lại không nỡ bỏ số của hồi môn mà ta mang đến, vì thế, ta chỉ có thể chết.
Trong cơn đau đớn tột cùng, ta giơ tay giật lấy túi thơm bên hông hắn.
Túi thơm cũ kỹ, nút thắt do chính tay Lý Cẩn Nguyệt buộc đã lỏng, ta kéo nhẹ, nó liền tuột ra, ba đồng hoa tiền trẻ con chơi rơi ra ngoài.
Dù sức sống đang dần cạn kiệt, ta vẫn muốn cười thành tiếng.
Cười cho sự ngu ngốc của Thẩm Tụng Oanh ta, mang theo gia sản của Thẩm gia mà gả cho hắn, một lòng giúp đỡ phu quân, cuối cùng lại bị người bên gối bóp chết.
Càng cười cho Tạ Tinh Kiều, vì một chiếc túi thơm mà Lý Cẩn Nguyệt tặng khi hắn lâm vào cảnh khốn cùng mà đã nhớ nhung nàng suốt bao năm. Hắn không hề biết rằng bên trong chiếc túi thơm mà hắn trân quý đến mức không nỡ mở ra, chỉ chứa những thứ tầm thường như vậy.
Phải rồi, Lý Cẩn Nguyệt thuở thiếu nữ, xuất thân từ phủ Thượng Thư, mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo cay nghiệt, há có thể để mắt tới một kẻ cô nhi nghèo khó như hắn?
Chẳng qua là nàng muốn thấy hắn móc ra ba đồng hoa tiền mua bánh bao rồi bị chủ tiệm đánh đập, để nàng sẽ cười lên tiếng mà thôi.
Chỉ có Thẩm gia ta, dựa vào thân thế hoàng thương, mới nghĩ đến việc bồi dưỡng một kẻ thư sinh để ngày sau làm rể hiền, vì vậy mà tự chuốc lấy khổ đau.
Dù có là ba đồng tiền thật, thì làm sao so được với sự giúp đỡ của cả gia tộc ta?
Tạ Tinh Kiều giận dữ, xấu hổ và căm ghét đan xen, càng dùng sức mạnh tay, bóp chết ta ngay tại chỗ.
Ý thức quay lại, ta nhận lấy chén trà từ tay Kinh Mặc, nhấp một ngụm.
Ngày mai, chính là yến hội Cửu Liên của Thẩm phủ rồi, ta thầm nghĩ.
2
Yến hội Cửu Liên diễn ra ba năm một lần của Thẩm phủ, không câu nệ thân phận, bất kể giàu nghèo, chỉ cần là người tự phụ có tài học đều có thể đến tham dự.
Tại yến tiệc, các nho sĩ trổ tài viết thơ, văn, có đại nho sĩ đến đánh giá.
Cũng có những kẻ bảo thủ chê bai Thẩm gia, xuất thân là hoàng thương lại giả vờ phong nhã. Nhưng điều đó cũng chẳng thể làm lu mờ sự giàu có của Thẩm gia. Những người lọt vào top ba sẽ được Thẩm phủ tài trợ, còn những người khác cũng được nhận phần thưởng hậu hĩnh do Thẩm phủ chuẩn bị.
Vì vậy, các tài tử tụ hội, trở thành sự kiện lớn một thời.
Kiếp trước, chính Tạ Tinh Kiều là người giành được vị trí đầu bảng trong Cửu Liên Yến năm nay.
Hắn tuy có danh xưng tú tài, nhưng vì xuất thân bần hàn nên mãi không có chốn dung thân. Một lần bộc lộ tài năng, sau đó được chọn làm vị hôn phu tương lai của ta, ai ai cũng nói hắn gặp may mắn.
Nhưng khi ấy, Tạ Tinh Kiều đã si mê Lý Cẩn Nguyệt từ lâu.
Chỉ là một kẻ cô nhi, hắn không dám vọng tưởng đến nữ nhi Lý gia, đành kìm nén tình cảm trong lòng, giả bộ thân thiết với ta, dùng Thẩm gia ta làm bệ đỡ, từng bước tiếp cận ánh trăng sáng trong lòng mình.
Lúc này, ta ngồi sau bình phong, nghe người dẫn chương trình xướng danh ba người đứng đầu.
Người đứng đầu, vẫn là Tạ Tinh Kiều.
Ta chậm rãi đứng dậy, tóc xanh mướt như mây, nhan sắc rực rỡ, tà váy dài như dòng nước chảy, phía sau có ba thị nữ bưng hộp gỗ đi theo.
Trở thành một trong ba người đứng đầu, nghĩa là sẽ trở thành khách quý của Thẩm phủ, cho đến kỳ thi khoa cử cũng không cần lo chuyện sinh kế.
Xung quanh vang lên những tiếng hít thở đầy kinh ngạc, ngay cả ánh mắt của Tạ Tinh Kiều trong đám đông cũng hiện lên nét ngưỡng mộ đầy kiềm chế.
Mẫu thân qua đời sớm, phụ thân chỉ có mỗi ta là con gái, năm nay do ta chủ trì yến tiệc, cũng có người đồn rằng Thẩm gia muốn chọn rể trong đám học sĩ năm nay.
Ta mỉm cười, để thị nữ trao hộp gỗ cho ba người, thản nhiên quan sát vẻ mặt Tạ Tinh Kiều đang cố kiềm chế niềm vui, làm ra vẻ lãnh đạm.
Trong thoại bản, thư sinh nghèo luôn có ơn tất báo, quyết chí thề không đổi.
Nhưng thực tế lại khẩu thị tâm phi, lòng lang dạ thú.
Kiếp này, đến lượt ta giăng lưới, chờ hắn rơi vào, giấc mộng tan vỡ, trăng tàn sao lặn.
3
Tạ Tinh Kiều trở thành khách quý của Thẩm phủ, ở trong viện mà Thẩm phủ cung cấp, có người hầu hạ, tựa như công tử nhà giàu.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, hắn không còn được phụ thân ta mời vào mật đàm và trọng dụng như kiếp trước.
Tạ Tinh Kiều tướng mạo xuất chúng, phẩm hạnh vượt trội, tính tình kiên cường trầm ổn, hai kiếp đều lọt vào mắt xanh của cha ta.
Nhưng ta đã nói rõ với cha rằng ta cực kỳ ghét kẻ này, bảo ông đừng có ý định chọn hắn làm rể nữa.
Cha tất nhiên tin ta, nhưng vẫn không khỏi tò mò, bèn hỏi: “Oanh Nhi, con dường như ít khi ghét ai đến vậy? Có lý do gì không?”
Ta thành thật đáp: “Con ghét đôi mắt của hắn, bề ngoài thì ấm áp, nhưng bên trong lại lạnh lùng thấu xương.”
Cha nhẹ nhàng vỗ vào lưng ta, lòng bàn tay ấm áp, khiến ta suýt bật khóc.
Ông thở dài: “Thôi được, nếu con không thích hắn, cha cũng không xem trọng hắn nữa. Nhưng con cũng phải tìm một phu quân chứ, nếu không, đợi cha già đi rồi, con biết phải làm sao?”
Ta nhìn gương mặt hiền từ của cha, không còn sự gượng cười như những năm trước khi ông qua đời.
Khi ấy, Tạ Tinh Kiều nuôi dã tâm, sau khi quyền thế lên cao, liền gạt cha ta ra, khống chế Thẩm gia. Sau đó, cha ta vì lo nghĩ mà qua đời, còn ta thì bị hắn bóp chết.
Kiếp này, ta quyết không để bi kịch tái diễn.
Ta nói: “Cha, nhân duyên tốt là do định sẵn, không thể nóng vội mà cưỡng cầu. Nếu như cố gắng miễn cưỡng, cuối cùng chỉ tạo nên một đôi oán ngẫu. Hơn nữa, khả năng lớn hơn là nuôi hổ gây họa. Hiện tại, con có những việc quan trọng hơn phải làm.”
Cha hỏi: “Là gì?”
Ta đáp: “Con muốn giống như cha, nắm giữ Thẩm gia, khiến mọi người trên dưới đều tâm phục khẩu phục.”
4
Hình tượng quý nữ được tôn sùng nhất kinh thành là bên ngoài đoan trang trầm tĩnh, bên trong dịu dàng hiền thục, có tài nhưng không tranh hơn thua với nam nhân.
Kiếp trước, ta cũng bị các phu nhân trong cung và các ma ma dạy dỗ trở thành người như vậy.
Cả ta và cha đều quá ngây thơ, tưởng rằng với vẻ bề ngoài được khen ngợi là hiền thục ấy thì có thể nương tựa vào một cây đại thụ, hưởng trọn một đời yên vui.
Vì thế, khi Tạ Tinh Kiều đưa tay bóp cổ ta, ta hoàn toàn không có sức chống cự. Giống như khi hắn nắm giữ mạch sống của Thẩm gia, ta cũng không có sức phản kháng.
Giờ đây, ta muốn tự mình nắm giữ số phận.
Dưới yêu cầu của ta, phụ thân giao cho người quản lý đáng tin nhất dạy dỗ ta, quyết tâm bồi dưỡng ta thành một người kế thừa xứng đáng.
Các buổi thi từ hội, hoa yến của các tiểu thư khuê các dần dần không còn thấy bóng dáng ta nữa.
Ta đang tích lũy sức mạnh, còn Tạ Tinh Kiều lại chủ động tìm đến.
Trong đình nghỉ mát, một nha hoàn bưng khay đựng những quả ấu, cười nói với ta: “Tiểu thư, đây là Tạ công tử nhờ em mang đến.”
Vừa nói, ngón tay nhỏ như măng tre của nàng chỉ ra phía ngoài.
Chính nàng cũng không nhận ra sự e thẹn ngập tràn trong lời nói và ánh mắt của mình.
Trong lòng ta thoáng giật mình, nhìn theo hướng nàng chỉ ra bên ngoài đình.
Tạ Tinh Kiều đứng đó, gương mặt ửng hồng, khẽ cúi mình, hành lễ với ta.
Hắn cất giọng thanh thoát: “Tại hạ được Thẩm phủ nuôi dưỡng, vô cùng cảm kích, không gì báo đáp được. Chỉ tiếc thân phận hèn mọn, không đủ sức trả ơn. Đây là khay ấu ta đích thân hái, mong tiểu thư vui lòng nhận cho.”
Hắn tự tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ: công tử ôn hòa như ngọc đứng trong gió nhẹ nhàng, dùng đôi tay cầm bút cắt từng quả ấu, sao không khiến người ta rung động?
Nhưng gạt đi tất cả những tưởng tượng tốt đẹp ấy, rốt cuộc cũng chỉ là một khay ấu mà thôi.
5
Dáng vẻ khiêm nhường của hắn, ta không phải lần đầu tiên thấy.
Ta liếc nhìn ngực áo hắn, nơi đó giấu một túi thơm tinh xảo. Năm tháng trôi qua, vì người sở hữu nó cứ mãi vuốt ve mãi mà túi thơm đã không còn mới.
Hắn từng lừa ta, nói rằng đó là vật của ân nhân, nên hắn yêu quý mà cất giữ.
Mãi đến lúc ta sắp chết, hắn mới buột miệng thổ lộ. Hắn không dám mở túi thơm ấy ra, vì muốn đợi một ngày Lý Cẩn Nguyệt tự tay tháo nút thắt do nàng buộc. Sau đó, nói với nàng rằng, bất kể trải qua nghịch cảnh thế nào, chính ba đồng tiền và bóng hình nàng sau những đồng tiền ấy đã giúp hắn kiên trì.
Tiếc thay, nhung nhớ cả nửa đời, rốt cuộc chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước.
Nghĩ đến chuyện cũ, ánh mắt ta càng thêm lạnh lùng, ta cúi đầu, hành lễ từ xa để tỏ ý chấp nhận.
Khay ấu này trở thành cái cớ, tạo ra sự giao tiếp giữa chúng ta.
Hắn, với tư cách là khách quý của Thẩm phủ, đôi khi gặp ta trong hoa viên, sau khi hai bên hành lễ, hắn sẽ dè dặt hỏi thăm sức khỏe của ta.
Còn ta, luôn cúi đầu, đáp lại bằng nụ cười e ấp của thiếu nữ.
Ngày hôm sau, ta sẽ nhận được trà hoa do chính tay hắn phơi, túi thơm do hắn phối chế, hoặc những tấm thiệp có vài dòng chữ.
Ta cũng không chịu kém cạnh, đáp lại bằng điểm tâm, sách vở, hoặc văn phòng tứ bảo, quyết không để người ta nói ta bạc tình.
Mọi việc hắn làm đều cho thấy hắn đang khao khát trèo lên Thẩm gia đến nhường nào.