Lúc trợ lý gọi điện thoại tới, Kỷ Tuyền đang bị Tống Chiêu Lễ giữ chặt eo, kiềm chế trong xe.
Lúc trợ lý gọi điện, Kỷ Tuyền đang bị Tống Chiêu Lễ giữ chặt ở bên trong xe.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, còn trong xe thì tràn ngập bầu không khí mờ ám.
Kỷ Tuyền bị cơn say mê cuốn đi, vô thức hôn lên yết hầu đang chuyển động của Tống Chiêu Lễ.
Tống Chiêu Lễ thả lỏng hai tay trên tay vịn, ngả cổ ra sau, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại, yết hầu gợi cảm di chuyển theo từng nụ hôn của Kỷ Tuyền.
Một lúc sau, Tống Chiêu Lễ hạ giọng hỏi: “Chơi không?”
Đuôi mắt Kỷ Tuyền ửng đỏ, ánh mắt mơ màng: “Chơi thì chơi.”
Bàn tay to của Tống Chiêu Lễ vuốt ve lưng cô, cười mờ ám: “Em muốn chơi, sau này đừng tìm tôi tính sổ.”
Người lớn chơi theo nhu cầu, không liên quan đến tình cảm hay lợi ích.
Một tiếng trôi qua, mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, trong xe thì không khí càng lúc càng kịch liệt.
Khi cơn mê lên đến đỉnh điểm, Kỷ Tuyền cúi đầu cắn mạnh vào vai Tống Chiêu Lễ.
Tống Chiêu Lễ rít lên một tiếng, bàn tay đeo nhẫn xoa lên gáy cô, nhấc cô lên như xách một con mèo con, nửa đùa nửa thật: “Cắn mạnh quá, thả lỏng một chút…”
Kỷ Tuyền không đáp, hai chân run rẩy, vùi đầu vào cổ Tống Chiêu Lễ thở dốc.
Cuối cùng, không khí mờ ám cũng dần lắng xuống.
Kỷ Tuyền trong chiếc váy đỏ hai dây xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại như vừa từ dưới nước lên, cúi người tìm đôi giày cao gót rơi trong kẽ ghế.
Nút áo sơ mi của Tống Chiêu Lễ mở tung, mắt anh nhìn vào vòng eo thon của cô, đôi môi mỏng thoáng nở nụ cười: “Ở tiệc mừng công uống thứ không nên uống?”
Kỷ Tuyền không lập tức đáp lại, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Hôm nay cảm ơn tổng giám đốc Tống.”
Tống Chiêu Lễ nghe vậy khẽ cười, nhướng mày: “Cảm ơn?”
Ngủ với anh mà chỉ một câu cảm ơn thôi sao?
Kỷ Tuyền làm như không thấy vẻ đùa cợt trên mặt Tống Chiêu Lễ, giọng điệu lãnh đạm nói: “Ngày khác có thời gian tôi mời anh ăn cơm.”