XUYÊN VÀO TRUYỆN CỨU RỖI, TÔI PHỖNG TAY TRÊN CƯỚP NGAY NAM CHÍNH

CHƯƠNG 1: CÓ TÔI Ở ĐÂY, NỮ CHÍNH CÒN CÓ ĐẤT DIỄN À!


Tôi xuyên không vào đúng thời điểm then chốt trong tiểu thuyết.

Nam chính vừa bị bố tôi điều đến làm vệ sĩ cho “tôi”.

Tuy cậu ta im lặng đồng ý, nhưng tôi – người đã đọc hết cuốn tiểu thuyết này – biết rõ trong lòng cậu ta không hề phục.

Nam chính là kiểu người sùng bái kẻ mạnh và cực kỳ coi thường “tôi” – một cô tiểu thư yếu đuối.

Hơn nữa, “tôi” còn có tính cách kiêu căng, thích thú với việc chọc ghẹo cậu ta, khiến nam chính càng thêm chán ghét “tôi”.

Nhưng vì muốn báo ơn, cậu ta đành phải nhẫn nhịn tất cả, tính cách cũng vì thế mà ngày càng trở nên âm trầm, ít nói.

Và đây chính là cơ hội để nữ chính – cô con riêng kia – “cứu vớt” cậu ta.

Để rồi cậu ta toàn tâm toàn ý đối phó với tôi.

Nhưng giờ tôi đã đến đây, tất nhiên sẽ không để cô ta đạt được mục đích.

Tôi chủ động tìm bố, đề nghị được đấu với nam chính một trận.

Ai đánh bại đối phương trước thì người đó thắng, người thắng sẽ làm đại ca.

Trên sàn đấu, tôi lạnh lùng nhìn chàng trai tuấn tú đối diện, cao giọng nói: “Dùng hết sức lực của cậu đi, tôi sẽ không nương tay đâu.”

Chàng trai khẽ nheo mắt, im lặng đổi sang tư thế tấn công.

“Bắt đầu!”

Tiếng hô vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Lúc đầu, chàng trai có vẻ hời hợt, nhưng khi tôi tấn công, cậu ta dần trở nên nghiêm túc. Tuy nhiên, cuối cùng tôi vẫn tìm được cơ hội, tung một cú đ.ấ.m vào má trái cậu ta.

Chàng trai khẽ rên lên, lùi lại mấy bước, ngã vào hàng rào.

Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi: “Cô…”

Tôi nhướng mày, lạnh lùng nói:

“Sở Du, cậu thua rồi.”

Từ đó về sau, tôi chính thức trở thành đại ca của Sở Du.

Sau này, cậu ta cũng thường xuyên khiêu chiến tôi, đồng thời lôi kéo những người khác trong bang phái đến tỉ thí, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Dù sao kiếp trước tôi cũng là cao thủ võ thuật hàng đầu.

Kết quả này đối với tôi chẳng có gì bất ngờ.

Chỉ là khi Sở Du biết tôi bất cẩn bị thương trong một trận đấu, cậu ta không nhịn được hỏi:

“Tại sao cô lần nào cũng liều mạng như vậy…”

Tôi liếc cậu ta một cái, nghiêm túc đáp: “Tôi biết cậu luôn coi thường tôi, thật ra không chỉ cậu, rất nhiều người đều cho rằng tôi chỉ là một đại tiểu thư chỉ biết tiêu tiền. Hôm nay tôi dốc hết sức lực, không chỉ vì cậu, mà còn vì muốn chứng minh cho mọi người thấy, con gái của bố tôi không phải đồ bỏ đi.”

Sắc mặt cậu ta hơi biến đổi, lộ ra vẻ áy náy, im lặng một lúc rồi cậu ta chân thành nói: “Xin lỗi, trước đây là tôi nhìn lầm cô.”

Tôi xua tay: “Tôi không cần lời xin lỗi, tôi cần sự trung thành.”

Sở Du sững sờ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, từng chữ từng chữ nói:

“Sở Du, tôi muốn cậu thề, sẽ mãi mãi không phản bội tôi.”

Vừa dứt lời, Sở Du không chút do dự quỳ một gối xuống trước mặt tôi, vẻ mặt chân thành:

“Tôi, Sở Du xin thề, đời này kiếp này tuyệt đối không phản bội đại tiểu thư, Mạnh Cẩm Thời.”

Tôi nhìn cậu ta, khóe môi nở nụ cười càng tươi hơn.

Sở Du là người rất trọng lời hứa, một khi đã nói ra thì sẽ không bao giờ nuốt lời.

Muốn chinh phục một người đàn ông cần mấy bước?

Biến thành hổ, sau đó biến thành mèo.

Trước tiên, tôi dùng vũ lực khuất phục cậu ta, sau đó dùng thái độ cảm hóa cậu ta.

Có bố với chả không có bố, tôi quan tâm làm gì.

Chỉ là tôi thật sự tò mò.

Tôi đã chiếm được tiên cơ, nữ chính định làm gì đây?

Thời gian thấm thoát thoi đưa, 5 năm đã trôi qua.

Năm nay tôi học năm 3 đại học, nhưng đã sớm tiếp quản một phần công việc kinh doanh của bố, cũng chuyển đến sống ở căn hộ gần trường hơn.

Nhưng hôm nay, tôi lại bị một cú điện thoại của bố gọi về nhà.

Ngồi trên xe trở về biệt thự, tôi khẽ nhếch môi:

“Sở Du, hôm nay sẽ có chuyện thú vị xảy ra đấy.”

Đôi mắt sâu thẳm của Sở Du dừng trên mặt tôi, trầm giọng nói: “Tôi sẽ bảo vệ tiểu thư chu toàn.”

Tôi nhướng mày, nụ cười ngọt ngào như mật.

Nam chính à, hôm nay nữ chính của cậu sắp sửa lên sàn rồi đấy.

Tôi muốn xem, liệu cốt truyện có thể thay đổi hay không.

Nếu không được, tôi chỉ có thể g.i.ế.c cậu thôi.

Cho dù thân phận của tôi tuy là giả, nhưng những thành quả tôi vất vả gầy dựng trong những năm qua không thể chắp tay nhường cho người khác được.

Bước vào biệt thự, tôi lập tức nhìn thấy cô gái đang ngồi bên cạnh bố.

Cô ta mặc một chiếc váy hồng, đôi mắt long lanh, yếu đuối bám lấy cánh tay bố.

Bố dịu dàng nắm tay cô ta, ánh mắt nhìn tôi lại mang theo vài phần cảnh cáo, lạnh lùng nói: “Cẩm Thời, đây là em gái con, Mạnh Ngọc Châu, sau này sẽ là nhị tiểu thư, con phải chăm sóc nó cho tốt.”

Ngọc Châu.

Như ngọc như châu.

Có thể thấy bố thật sự yêu thương cô ta.

Tôi mỉm cười, bước đến trước mặt Mạnh Ngọc Châu, giơ tay lên, tát thẳng vào mặt cô ta một cái.

Tất cả mọi người có mặt đều biến sắc, bố càng thêm tức giận che chắn trước mặt Mạnh Ngọc Châu, gầm lên: “Mạnh Cẩm Thời, con làm cái gì vậy!”

Mạnh Ngọc Châu ôm mặt, nước mắt lăn dài trên má, như đóa sen trắng vừa hé nở, khiến người ta thương xót.

Thật đáng thương.

Nếu tôi không biết rõ dã tâm của người phụ nữ này, e rằng tôi cũng đã bị lừa rồi.

Tôi ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào bố, lạnh lùng nói: “Bố, một đứa con hoang, bố giấu giếm thì thôi, lại còn dẫn về nhà, có phải quá coi thường con không?”

Bố tức giận đến mức đập bàn: “Mạnh Cẩm Thời, con muốn tạo phản à! Dám nói chuyện với bố như thế!”

Sở Du lập tức chắn trước mặt tôi, thấy vậy, sắc mặt bố càng xanh mét.

Tôi cười xua tay, Sở Du mới cẩn thận lui về phía sau tôi.

Tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, bố đã có lòng đón đứa con về, sao lại bỏ mặc người mẹ ở ngoài được.”

Vừa nói, tôi vừa chậm rãi tiến lại gần chú Vương, ông ta là lão làng trong bang phái, cũng là cánh tay phải của bố.

Tôi ném một xấp ảnh vào mặt một người phụ nữ, cười rạng rỡ: “Dì Hà, dì và bố tôi lén lút qua lại bao nhiêu năm nay, đến con cũng đã lớn bằng tôi rồi, chuyện này, chú Vương có biết không?”

Những bức ảnh rơi lả tả trên đất, hình ảnh một nam một nữ với đủ tư thế thân mật, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Dì Hà mặt mày tái mét, liên tục lùi lại, lảo đảo một cái rồi ngã phịch xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.