Edit by Tê Tê Team
1
Sáng sớm 7 giờ, đồng hồ báo thức bắt đầu kêu ầm ĩ, đánh thức tôi đang mơ màng trong giấc mơ.
Tôi với tay tắt đồng hồ, định ngủ thêm một chút, thì tiếng gào thét của mẹ vang lên từ phòng khách.
“Đường Khả! Dậy ngay cho mẹ! Có cần mẹ phải đến gọi không??”
Tôi nhắm mắt suy nghĩ một chút.
Không đúng, không phải ngày nào tôi cũng ngủ nướng sao? Hôm nay mẹ sao vậy nhỉ?
Sau ba giây, tôi bật dậy khỏi giường như một con cá chép.
Hôm nay khai giảng!
Tôi vội vàng năn nỉ bố đưa đi, cuối cùng cũng đã đến trường trước 8 giờ.
Trước bảng thông báo, tôi ngay lập tức nhìn thấy Nhan Đình. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, cao 1m68 nên nổi bật hẳn giữa đám con gái.
“Nhan Đình!”
Nghe thấy giọng tôi, cô ấy quay lại thấy tôi, vui mừng vẫy tay, tôi chạy đến.
Nhan Đình nắm lấy cánh tay tôi, nhảy nhót.
“Khả Khả, nhìn này, chúng ta đều ở lớp 1 đấy!”
Tôi nhón chân, nhanh chóng quét mắt nhìn danh sách lớp 1. Khi tôi nhìn gần như mù thì cuối cùng cũng thấy cái tên làm mình xao xuyến.
Kỷ Trầm.
Cậu ấy cũng ở lớp 1.
Tôi bị Nhan Đình kéo vào lớp, bên trong đã có nhiều người rồi.
Trường chúng tôi chuyển thẳng từ trung học cơ sở lên trung học phổ thông, nên hầu hết là những gương mặt quen thuộc.
Kỷ Trầm ngồi ở hàng ghế cuối, cúi đầu xem gì đó.
Sau khi chào hỏi, tôi tự nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Kỷ Trầm, cả lớp vang lên một tràng xì xào.
Tôi cuộn sách lại, giả vờ định đánh họ, họ mới thôi ồn ào.
Tôi liếc nhìn Kỷ Trầm: “Không biết mấy người này đang nghĩ gì, cậu đừng để ý nhé Kỷ Trầm.”
Kỷ Trầm không quay đầu, chỉ ừ một tiếng.
Tôi lấy đồ dùng học tập từ trong cặp ra để lên bàn, giả vờ tìm kiếm một vòng, cúi đầu nhìn cậu ấy: “Ôi, tớ quên mang bút! Kỷ Trầm, cậu có mang không?”
Nhan Đình quay lại, trợn mắt với tôi, biểu thị cách bắt chuyện này thật là cũ kỹ!
Tôi tức giận trừng mắt lại, ai cần cậu lo!
Tôi quay sang nhìn Kỷ Trầm, ánh mắt cậu ấy đã rời khỏi sách, dừng lại trên hộp bút của tôi. Cậu ấy chỉ liếc một cái rồi đưa tay, những ngón tay thon dài trắng nõn chính xác nhặt lên một cây bút nước đen từ hộp bút của tôi.
“Ở đây này.” Giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Nụ cười của tôi cứng đờ trên mặt, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
Cảm giác bị lật tẩy ngay tại chỗ là gì? Chỉ có thể là xấu hổ muốn chết.
“Ha ha ha, ở đây à, tớ không nhìn thấy ha ha ha.”
Kỷ Trầm không thèm để ý đến tôi, quay đầu tiếp tục đọc sách.
Nhìn thấy mặt Nhan Đình đỏ bừng vì nhịn cười, tôi thật sự rất muốn đánh cô ấy.
Lớp học ồn ào bỗng im lặng khi giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Giáo viên chủ nhiệm khoảng 40 tuổi, mặc vest và đeo cà vạt.
Ông ấy mỉm cười nhẹ, đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Tôi họ Dương, các em có thể gọi tôi là thầy Dương, cũng có thể gọi là lão Dương. Việc đầu tiên của năm học mới là sắp xếp lại chỗ ngồi. Nào, các em tự giác ra ngoài xếp hàng đi.”
Không phải chứ? Ngày đầu tiên khai giảng đã phải đổi chỗ ngồi?
Kỷ Trầm vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, như thể mọi thứ đều không liên quan đến cậu ấy.
Tôi cắn chặt môi dưới.
Lớp 8, vì lý do điểm số, tôi bị ép phải ngồi cạnh người có thành tích tốt nhất là Kỷ Trầm, giáo viên bảo cậu ấy giám sát việc học của tôi.
Tôi tức giận xách cặp đến bên cậu ấy, cố tình kéo ghế tạo ra tiếng động lớn.
Tôi không thích ngồi cạnh những học sinh giỏi, họ luôn thích can thiệp vào mọi thứ.
Kỷ Trầm chỉ nhíu mày nhìn tôi một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi sẽ không quản bạn, tôi không có thời gian.”
Điều đó càng làm tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc và tự phụ.
Giờ mà phải phân lại chỗ ngồi, liệu tôi có thể ngồi cạnh cậu ấy không?
Kỷ Trầm có thành tích tốt nhất, đương nhiên cậu ấy sẽ chọn chỗ trước tiên.
Khi lão Dương gọi cậu ấy vào, đến cửa, cậu ấy bỗng quay lại nhìn tôi một cái thật nhẹ nhàng, tôi chắc chắn rằng cậu ấy đang nhìn mình.
Đây là… Một loại tín hiệu nào đó?
Khi cuối cùng đến lượt mình, tôi lao vào lớp học, ngay lập tức xác định vị trí trống bên cạnh Kỷ Trầm. Tôi vui mừng chạy tới ngồi xuống, nhìn cậu ấy với vẻ hài lòng: “Kỷ Trầm, chúng ta lại là bạn cùng bàn rồi!”
Cậu ấy chỉ ậm ừ một tiếng, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Tuyệt thật! Không hổ danh là người tôi thích! Ngầu quãi!
Sau giờ tự học buổi tối, Nhan Đình kéo tay tôi ra ngoài.
“Nhan Đình, cậu làm gì vậy? Cậu đang vội đi đầu thai à? Tớ còn chưa nói với Kỷ Trầm hẹn gặp lại ngày mai nữa! Buông tay ra!” Tôi tức giận quát cô ấy.
Khi ra đến ngoài trường, cô ấy mới dừng lại thở hổn hển, nhưng trong mắt lại hiện lên ánh sáng phấn khích.
“Đường Khả! Cậu có tương lai rồi!” Nhan Đình có phần kích động, nói không lưu loát.
“?” Tôi ngơ ngác, mặt đầy dấu hỏi.
“Cậu biết hôm nay khi phân chỗ ngồi có bao nhiêu người hỏi Kỷ Trầm có thể ngồi chỗ của cậu không? Ít nhất có hơn 10 người! Kỷ Trầm đều nói không được! Chỉ có cậu là cậu ấy không nói không!”
“Vì tớ không hỏi à?” Tôi buột miệng nói.
Nhan Đình thần bí lắc đầu: “Tớ nghĩ Kỷ Trầm cố ý, từ đầu cậu ấy đã để cặp sách trên ghế của cậu, nên những người đó mới phải hỏi. Nhưng khi đến lượt cậu chọn chỗ, cậu ấy đã lấy cặp đi rồi! Vì sao?”
Tôi ngẩn người nhìn Nhan Đình, đầu óc bỗng chốc không thể nghĩ thông
Vậy là ánh nhìn đầu tiên Kỷ Trầm nhìn tôi, là ra hiệu để dành chỗ đó cho tôi?
Vậy Kỷ Trầm hy vọng bạn cùng bàn là tôi?
Vậy tôi đối với Kỷ Trầm là khác biệt?
Sau khi tự hỏi những vấn đề này, tôi ngủ ngon đến lạ.
Ngày hôm sau tôi đến trường, chưa nhiều học sinh tới.
Nhưng hình bóng quen thuộc đó đã ngồi sẵn ở đó từ trước, tôi chạy tới cẩn thận lấy bánh bao nhỏ trong lòng ra đưa cho cậu ấy, mỉm cười lấy lòng.
“Cái này ở trước cửa nhà tớ, siêu ngon, cậu ăn thử không?”
Kỷ Trầm nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Tôi đã ăn rồi.”
Tôi không nói hai lời, kẹp một cái bánh bao đưa thẳng vào miệng cậu ấy. Chỉ là tôi không kiểm soát được lực, đ.â.m vào mũi Kỷ Trầm, cậu ấy hơi nhíu mày.
Sợ cậu ấy tức giận, tôi vội rút đũa lại, cười gượng: “Tớ… Tớ chỉ muốn cho cậu thử một chút… Vì thật sự rất ngon…”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Trầm, cúi đầu nghĩ liệu cậu ấy có tức giận, sau này sẽ không thèm để ý đến tôi nữa không.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, một đôi tay với các khớp xương rõ ràng đã lấy đũa từ tay tôi, từ từ kẹp bánh bao đưa vào miệng.
Cuối cùng Kỷ Trầm vẫn ăn, sau khi nếm thử, cậu ấy để đũa xuống.
“Ngày mai cũng mang cho tôi với.”
Tôi cười gật đầu: “Được thôi!”
Tôi đã nói mà, quán bánh bao này siêu ngon!