MỘT NGÀY, THIÊN KIM THẬT TÌM ĐẾN CỬA

Chương 1


Một ngày trước kỳ thi đại học, có một cô gái nhỏ tìm đến nhà, nói rằng mình mới là con gái ruột của ba mẹ tôi.

Tôi biết cô ta cố tình chọn ngày trước kỳ thi đại học này là muốn khiến tôi thi trượt.

Bởi vì cô ta đã được trọng sinh, còn tôi, là một người xuyên sách.

1.

Một ngày trước kỳ thi đại học, con gái ruột của ba mẹ tôi tìm đến nhà, nói rằng chúng tôi đã bị bế nhầm tại bệnh viện, muốn làm xét nghiệm ADN.

Mẹ tôi lập tức ôm lấy cô ta khóc nức nở, “Bảo bối, chưa cần làm xét nghiệm, mẹ cũng biết, con chắc chắn là con gái của mẹ.”

Lý do thì chẳng có gì đặc biệt, bởi vì thiên kim thật này trông rất giống mẹ tôi hồi còn trẻ.

Cô ta có vẻ hơi bối rối, quay sang nhìn tôi rồi nói: “Con nghĩ vẫn nên làm xét nghiệm đi, lỡ đâu có nhầm lẫn thì sao.”

“Mẹ đảm bảo không nhầm đâu.” Mẹ tôi nghẹn ngào, “Con chắc chắn là con gái của mẹ.”

Nhưng dưới sự yêu cầu kiên quyết của cô ta, chúng tôi vẫn đi làm xét nghiệm ADN.

Nhân viên lấy mẫu của ba người họ xong thì chuẩn bị rời đi.

Cô gái kia lên tiếng vô cùng đúng lúc: “Thẩm Miên, cậu cũng làm luôn đi.”

Bầu không khí lập tức trở nên hơi gượng gạo.

Tôi cười nhạt, “Không cần đâu, mọi người làm là được rồi.”

Cô ta nhất quyết, “Vẫn nên làm đi, lỡ có sai sót gì đó, làm luôn cho chắc cũng tốt mà.”

Ba tôi thản nhiên nói: “Không cần đâu, Miên Miên đã làm xét nghiệm ADN với chúng tôi rồi.”

Tôi mỉm cười ngọt ngào với thiên kim thật.

Cô gái trọng sinh này chưa biết rằng, không chỉ có cô ta được biết trước cốt truyện, tôi cũng biết.

Bởi vì tôi xuyên vào sách nên nội dung nắm được nhiều hơn hẳn.

Tôi đã sớm biết cô ta sẽ đến nhà họ Thẩm vào ngay trước kỳ thi đại học.

Cô ta nghĩ rằng kiếp trước mình sống khổ sở là do nguyên chủ thân thể này chiếm lấy cuộc đời của mình.

Vì vậy, cô ta muốn trả thù Thẩm Miên.

Cố tình chọn ngày trước kỳ thi đại học để phanh phui mọi chuyện, chính là muốn Thẩm Miên không kịp trở tay, thất bại trong kỳ thi.

Trong nguyên tác, Thẩm Miên từng là thủ khoa khối xã hội của thành phố.

Mà sau khi trọng sinh, cô ta quả thực đã thành công khiến Thẩm Miên thất bại trong kỳ thi đại học.

Vì vậy, trước khi cô ta đến tìm, tôi đã viện lý do và nói với ba mẹ rằng có thể tôi không phải là con gái của họ.

Dưới yêu cầu của tôi, 3 người chúng tôi đã làm xét nghiệm ADN.

Kết quả tất nhiên là, tôi không phải con gái ruột của nhà họ Thẩm.

Ngay lập tức, tôi đề nghị dọn ra ngoài, nhưng ba mẹ không đồng ý.

Dù gì họ cũng đã nuôi tôi suốt 18 năm, dù không phải ruột thịt, nhưng tình cảm vẫn còn đó.

Để làm giảm bớt sự khó xử của con gái ruột, mẹ tôi chủ động đề cập đến việc đổi tên.

Vì vậy, chưa cần đợi kết quả xét nghiệm ADN, tên của cô ta đã được đổi từ Khương Minh Châu thành Thẩm Minh Châu.

2.

Sau khi trở về, Thẩm Minh Châu lập tức nói: “Chú, dì, trước khi có kết quả xét nghiệm, con vẫn nên về nhà họ Khương thì hơn.”

Mẹ nuôi tôi tất nhiên không nỡ, bà bóng gió hỏi về tình hình của nhà họ Khương.

Lúc Thẩm Minh Châu đến nhà họ Thẩm, cô ta mặc một bộ quần áo đã giặt đến bạc màu.

Tôi biết, dù mẹ nuôi không nói ra, nhưng trong lòng bà đã nghĩ Thẩm Minh Châu ở nhà họ Khương sống không tốt, muốn cô ta ở lại.

Thẩm Minh Châu ngập ngừng nói: “Ba Khương con là bác sĩ, mẹ là giáo viên, tuy không kiếm được nhiều tiền, nhưng cả nhà sống dưới một mái nhà nhỏ vẫn rất hạnh phúc.”

Tôi âm thầm đánh dấu những điểm quan trọng trong câu nói của cô ta: không kiếm được nhiều tiền, mái nhà nhỏ.

Sắc mặt mẹ nuôi lập tức thay đổi.

Bà nhìn Thẩm Minh Châu với ánh mắt đầy thương cảm, “Minh Châu, con đừng về nữa, mai là thi đại học rồi, đi đi về về, mẹ sợ ảnh hưởng đến kết quả của con.”

Ba nuôi tôi suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Cho ba số liên lạc của nhà họ Khương, để ba nói chuyện với họ.”

Ba nuôi tôi vào phòng làm việc gọi điện thoại, không ai trong chúng tôi biết ông đã nói những gì.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ba mẹ ruột của tôi đã có mặt trước cửa biệt thự nhà họ Thẩm.

Ba nuôi cùng ba mẹ Khương ở lại phòng khách bàn bạc, còn tôi và Thẩm Minh Châu được gọi vào phòng riêng.

Thẩm Minh Châu tìm đến bất ngờ, mẹ nuôi tôi đành sắp xếp cho cô ta ở tạm phòng khách.

Sau khi về phòng, tôi chỉ sắp xếp lại hành lý và chuẩn bị đồ cho kỳ thi ngày mai.

Thật ra cũng chẳng có nhiều thứ cần dọn dẹp lắm.

Từ khi phát hiện mình xuyên sách, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Dù gì Thẩm Minh Châu chắc chắn sẽ tìm đến, tôi cũng không thể ở nhà họ Thẩm thêm nữa.

Tự mình chuẩn bị vẫn tốt hơn là bị đuổi đi.

Nhưng không biết họ đã nói gì, ba mẹ ruột lại đồng ý để tôi ở lại nhà họ Thẩm trước, chờ khi thi xong mới về làm xét nghiệm ADN.

Lúc họ rời đi, tôi ra cửa tiễn.

Mẹ ruột nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Mẹ có thể gọi con là Miên Miên được không?”

Tôi gật đầu, “Tất nhiên là được ạ.”

Bà ngay lập tức mỉm cười, nói: “Miên Miên, bây giờ không có gì quan trọng hơn kỳ thi đại học của con, khóc hay cười gì cũng đợi thi xong rồi hãy nghĩ đến, được không?”

Bà nhẹ nhàng an ủi tôi rất nhiều.

Tôi biết, bà lo tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi đột ngột này.

Nhưng làm sao có thể chứ.

Kiếp trước, khi chưa xuyên sách tôi cũng giống như Thẩm Miên, là một thủ khoa khối xã hội của thành phố.

Chỉ có điều, Thẩm Minh Châu không hề biết rằng, trong nguyên tác, cả cô ta và Thẩm Miên đều chỉ là những nhân vật phụ dùng để làm nền cho nữ chính mà thôi.

3.

Kỳ thi đại học đúng hẹn mà đến.

Tôi và Thẩm Minh Châu không ở cùng một phòng thi.

Trong nguyên tác, Thẩm Minh Châu giả vờ tự ti, khiến ba Thẩm và mẹ Thẩm cùng nhau đưa cô ta đến điểm thi.

Còn Thẩm Miên, sau khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Thẩm và bị hai người mà mình gọi là ba mẹ trong suốt mười mấy năm qua lạnh nhạt, đã phát huy cực kỳ tệ trong buổi thi đầu tiên.

Thi đại học cũng giống như thi lấy bằng lái xe, nếu ban đầu làm không tốt, tâm lý sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến kết quả của các buổi thi sau cũng không tốt.

Chưa kể sau đó Thẩm Minh Châu còn tính kế Thẩm Miên, cho cô ấy ăn đồ hỏng, dẫn đến việc bị viêm dạ dày cấp tính, buộc phải thi trong tình trạng căn bệnh phát tác.

Vì thế, Thẩm Miên – người lẽ ra phải là thủ khoa khối xã hội của thành phố, chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng, thiếu vài điểm để đạt chuẩn vào đại học hạng hai, trong khi nữ chính nguyên tác – người luôn đứng thứ hai, lại nhảy vọt trở thành thủ khoa khối xã hội.

Về phần Thẩm Minh Châu, lại càng thảm hại hơn.

Trước khi trọng sinh, cô ta đã tốt nghiệp xong nhiều năm, từ lâu không còn quen thuộc với việc chuyên chú học tập, cũng chẳng thể tĩnh tâm để ôn luyện.

Cuối cùng, cô ta thậm chí không đậu được cả cao đẳng, ba Thẩm phải dùng tiền để nhét cô ta vào một trường đại học ở nước ngoài.

Tôi biết Thẩm Minh Châu sẽ giở trò, vì vậy khi ăn sáng, đã chủ động đề nghị ba mẹ nuôi đưa Thẩm Minh Châu đi thi.

“Con đã đi thử trước rồi, rất quen đường, có thể tự đi.”

Chẳng phải chỉ là giả vờ yếu đuối thôi sao? Ai mà không biết.

Mẹ nuôi nghe xong thì đau lòng không chịu nổi.

Thẩm Minh Châu bị tôi làm cho bối rối, há hốc miệng đứng đó, nhưng vẫn không quên giữ nụ cười giả tạo.

Thật nực cười.

Ba nuôi tiếp lời: “Miên Miên, con đang nói nhảm gì vậy, nếu mẹ con đưa Minh Châu , thì ba sẽ đi cùng con.”

Trong nguyên tác, ba Thẩm và mẹ Thẩm thực sự đối xử với Thẩm Miên rất tốt.

Ngay cả khi Thẩm Miên quay về nhà họ Khương, ba Thẩm và Thẩm mẹ vẫn thường xuyên ghé thăm.

Tôi nở nụ cười ngây thơ, “Vâng ạ.”

Cùng lúc, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Minh Châu cũng dần dần biến mất.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.