Nhân Vật Chính Duy Nhất

Chương 1


1

Từ khi lọt lòng mẹ, phát hiện mình vẫn giữ ký ức kiếp trước, tôi đã cảm thấy thế giới của mình có gì đó không ổn.

 

Mạnh Bà làm việc tắc trách rồi sao?!

 

Tôi khó chịu ôm bình sữa, nhìn bố mẹ xinh đẹp như minh tinh trước mặt, rồi lại nhìn căn phòng ngủ rộng lớn, đủ để tôi làm lụng vất vả cả hai mươi năm trời ở kiếp trước mới mua được.

 

 

Thôi vậy, hình như cũng chẳng có gì tệ, ít nhất đã thỏa mãn ước mơ trở thành người giàu có của tôi.

 

Kiếp trước, bố mẹ tôi mất sớm, lại không có người thân nào khác. Nếu không phải vì tôi có ngoại hình khá, lại có người giúp đỡ tiền bạc để tôi ăn học, có lẽ tôi đã sớm phải ra xã hội rửa chén rồi.

 

Cũng chính vì quãng thời gian thiếu thốn đó mà tôi rất nhạy cảm với tiền. Ai quen tôi cũng cười tôi là con Tỳ Hưu chỉ biết ăn không biết nhả, cứ giữ tiền trong tay để chờ sinh lời.

 

Nhưng tôi mặc kệ, có tiền thì có cảm giác an toàn, có cảm giác an toàn… tôi cần gì xe đạp nữa..

 

Nhưng không ngờ, tiết kiệm bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng đủ tiền mua nhà, lại bị một chiếc Rolls-Royce say rượu tông c.h.ế.t trên đường đi làm sổ đỏ.

 

Nghe giọng điệu vênh váo của tên tài xế định dùng vài trăm nghìn mua mạng tôi, trước khi tắt thở, tôi giơ ngón giữa về phía chiếc xe sang trọng đó, quyết định làm kẻ thù của giới nhà giàu một lần.

 

Nhưng tôi không ngờ đến diễn biến tiếp theo, vừa mở mắt ra, tôi đã trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất ở kiếp trước – người giàu có.

 

Tôi tưởng mình chỉ đầu thai lại, uống phải chút canh Mạnh Bà kém chất lượng. Nhưng sau khi qua giai đoạn không tự lập được, tôi mới phát hiện mình không chỉ đầu thai lại mà còn xuyên không nữa.

 

Xuyên không vào cuốn tiểu thuyết tổng tài m.á.u chó duy nhất mà tôi từng đọc trước khi chết, trở thành bạn thân của nữ chính, người mà tác giả để nữ chính trưởng thành rồi hi sinh – Thẩm Dao Dao!

 

Tôi ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đàm luận công việc đầy khí thế của bố mẹ, rồi lại nghĩ đến tương lai gia đình này sẽ tan nát vì nữ chính, người c.h.ế.t người ốm, chẳng còn lại mấy người, liền quyết định tránh xa nữ chính, cố gắng bảo vệ gia đình này.

 

Bạn hỏi tại sao tôi không nỗ lực loại bỏ phản diện?

 

Chủ yếu là tôi thực sự không nhớ phản diện là ai. Cuốn tiểu thuyết vừa dài dòng vừa nhàm chán, phần lớn đều là chuyện tình yêu rối rắm giữa nam nữ chính. Đến cuối cùng, tôi chỉ lướt nhanh phần kết thúc có hậu rồi tắt máy đọc sách đi.

 

Hơn nữa, canh Mạnh Bà dù có pha thêm nước nhưng vẫn có tác dụng. Tác dụng đó chủ yếu là dù tôi nhớ thế giới này là một cuốn sách, nhưng nhiều chi tiết quan trọng đều bị làm mờ đi, phần sau thì càng không nhớ gì cả.

 

“Dao Dao của chúng ta ngoan nhất, là đứa bé tốt nhất trên đời!”

 

Cặp bố mẹ ngốc nghếch của tôi xúm lại trước mặt tôi, khi tôi đang suy nghĩ thì đã tự ăn hết đồ ăn dặm, cười đến mức nhăn nhó cả mặt.

 

Những nụ hôn ấm áp liên tục rơi xuống mặt và đầu tôi. Tôi ngơ ngác lau mặt, cảm nhận tình cảm gia đình lâu ngày không có, quay lưng lại với bố mẹ, thầm giơ ngón giữa về phía trời.

 

2

Từ khi biết đi, tôi luôn là đứa trẻ chăm chỉ nhất trong mắt người lớn.

 

Tôi không muốn nhà họ Thẩm đi đến kết cục trong nguyên tác, nhưng cũng không thể đặt hết hy vọng vào người khác.

 

Tôi tự biết mình không được thế giới yêu thương như nam nữ chính, cũng chẳng phải thiên tài kinh tế xuất chúng nào, nhưng không nỗ lực thử xem thì làm sao biết mình kém cỏi đến mức nào?

 

Tôi nằm sấp trước đống sách vở, mắt mỏi nhừ như que hương đang cháy.

 

Vất vả mười mấy năm, kết quả vẫn nhỏ nhoi không đáng kể. bố mẹ tôi chỉ có mình tôi, nếu không dựa vào hôn nhân chính trị, tương lai khi tôi kế thừa công ty, e rằng sẽ bị những lão già đó tranh giành đến xương cốt cũng không còn.

 

Tôi cần một chỗ dựa, nhưng chỗ dựa này không được liên quan đến nữ chính, nếu không thì tương lai sẽ bị lợi dụng như thế nào cũng không biết.

 

Dù sao trong nguyên tác, nhà họ Thẩm vì từng giúp nữ chính một việc nhỏ xíu, đã bị phản diện diệt gần hết.

 

Mở tin tức ra, tin tức nam chính Tống Tri Hàn ở tuổi 17 đã đoạt giải này giải nọ lại được đăng tải, tôi uống một ngụm sữa, thở dài nặng nề.

 

Mẹ đẩy cửa vào, nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của tôi, cười ôm tôi lên, an ủi: “Dao Dao, bố mẹ chỉ cần con vui vẻ là được, không cần học nhiều như vậy, con không cần so sánh với người khác.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.