Hệ thống bảo tôi đi quyến rũ cậu cả nhà họ Lục, vậy mà tôi lại đớp phải anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ta.
Da ngăm đen, đầu đinh, tính cách cục súc như chó hoang – đúng chuẩn gu của tôi.
Tôi gãi gãi cằm cậu ta: “Ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
Cậu ta liền quay mặt đi, tay nắm chặt vạt áo: “Muốn ông đây làm chó của cô, đừng hòng.”
Sau đó, tôi buông tha cậu ta, chuyển sang người khác để làm nhiệm vụ.
Cậu cả nhà họ Lục lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Da trắng, gầy yếu, bệnh tật, nhưng gương mặt đẹp trai, tính cách lại ngọt ngào.
Ngay lúc tôi đưa tay luồn vào mái tóc cậu ta thì…
“Rầm!” Cánh cửa bị đạp tung.
Chó hoang ướt sũng từ đầu đến chân, giọng nói nghẹn ngào: “Sao chị có thể đối xử với em như vậy?”
1.
Trong buổi tiệc nhận thân công khai của Lục gia, nhân vật chính lại mất tích.
Người nhà họ Lục mặt mày sa sầm, khách khứa thì tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
“Một đứa con riêng, bày đặt cái gì chứ?”
“Nghe nói Lục Dã hồi nhỏ toàn ăn rác để sống, bẩn c.h.ế.t đi được. Loại người như vậy mà cũng xứng làm anh trai cùng cha khác mẹ của cậu Lục à?”
“Ai mà biết được…”
…
Còn tâm điểm của câu chuyện, cậu út nhà họ Lục, đang được mọi người vây quanh như sao trên trời.
Nhìn cậu ta có vẻ ốm yếu, da trắng, mặt thon, ngũ quan tinh xảo, đẹp trai.
Hệ thống trong đầu tôi ồn ào: “Kỷ Doanh Trúc! Mau nhìn kìa! Mục tiêu của cô, Lục Hòa Phong!”
Tôi nhìn cậu ta thêm vài lần, cậu ta liền ngại ngùng cười với tôi.
Tôi khẽ gật đầu đáp lại.
Sau đó, mặc kệ lời hệ thống, tôi đi về hướng ngược lại.
Hệ thống hú hét: “Này này, cô đi nhầm rồi! Cô định làm gì vậy?”
Tôi đi đến trước một căn phòng hẻo lánh, vệ sĩ mở cửa cho tôi.
“Chờ đã, cô định…”
Trong phòng có một người đàn ông.
Cao mét chín, bộ vest mặc lỏng lẻo trên người, để lộ lồng n.g.ự.c săn chắc, ngũ quan sắc nét toát lên vẻ hung dữ.
Cậu ta đứng nghiêng, trên mặt có vài vết bầm tím.
Hệ thống bất lực: “Chết tiệt!”
Tôi đã bắt cóc Lục Dã, đứa con riêng của Lục gia.
2.
Chuyện là, gu của tôi là trai hư bị thương.
Lục Dã đang chửi ầm lên trong phòng: “Sao chúng mày dám bắt cóc tao trong nhà họ Lục! Bố tao mà biết thì chúng mày toi đời hết!
“Biết điều thì thả tao ra!”
Tôi lười biếng gõ gõ vào tường.
Lục Dã quay đầu lại.
Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, khoảnh khắc bối rối vẫn còn đọng lại trong đôi mắt đen láy, sự yếu đuối và hoang dã hòa quyện hoàn hảo.
Cậu ta nhìn tôi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Tôi tiến lên một bước, cậu ta liền lùi lại một bước.
Cho đến khi bị tôi dồn vào góc tường.
Mũi giày cao gót của tôi giẫm lên giày da của cậu ta.
Lục Dã nhắm mắt lại, hơi thở có chút gấp gáp.
Nhưng đợi mãi, tôi vẫn không làm gì.
Cho đến khi cậu ta từ từ mở mắt ra.
Tôi mới dùng tay quấn quanh cà vạt của cậu ta, siết chặt.
“Cậu đang mong chờ điều gì?”
Lục Dã tức giận trừng mắt nhìn tôi.
Tay kia của tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu ta.
Nhưng ngón cái lại dùng sức ấn vào vết thương của cậu ta.
Lục Dã đau đến mức khẽ hít vào, nghiêng đầu cắn tôi một cái.
Tôi bật cười.
“Biết giận rồi đấy.”
3.
Thực ra, ngay ngày đầu tiên hệ thống giao nhiệm vụ, tôi đã nhầm người.
Hôm đó tôi đang làm thí nghiệm, làm rất nhiều lần vẫn không hài lòng.
Hệ thống cứ lải nhải bên tai: “Cậu cả nhà họ Lục… vừa đẹp trai vừa tài giỏi…”
Tôi mỉm cười, tay không bẻ gãy một ống nghiệm thủy tinh, tay bị cứa một đường.
Hệ thống im bặt.
Vừa đến cửa phòng y tế, tôi đã nghe thấy có người đang buông lời khiếm nhã với Sầm Ngọc, bạn thân của tôi.
“Lục Dã, mày ngầu đấy, Sầm Ngọc thật sự thích mày à?”
Tôi nhíu mày.
Một giọng nam vênh váo vang lên: “Chắc chắn rồi. Cô ta còn lén nhìn tao mấy lần, còn đưa nước cho tao nữa.
“Haiz, chỉ thích làm bộ làm tịch thôi.
“Eo thon, chân dài, đúng là…”
Tôi cười lạnh một tiếng, tối hôm đó liền sai người bắt cóc cậu ta.
Vệ sĩ đưa cậu ta đến tiệm xỏ khuyên lưỡi.
Trông cậu ta có vẻ đã bị dạy dỗ rồi.
Bị đánh rất thảm, mặt mũi bầm dập.
Nghe thấy tiếng động, cậu ta bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
“Có giỏi thì đánh c.h.ế.t tao đi! Sao lại sỉ nhục tao như vậy!”
Lời nói rất cứng rắn, nhưng giọng nói lại có chút run rẩy. Rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng gồng mình lên.
Tôi ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt cậu ta.
Lục Dã như nhìn thấy vị cứu tinh, dụi mặt vào lòng bàn tay tôi.
“Học tỷ, học tỷ hu hu cứu em! Có người bắt cóc em, còn cởi đồ em hu hu hu!”
Khóe mắt cậu ta đỏ hoe, không còn vẻ kiêu ngạo sắc bén thường ngày.
Đợi đến khi bác sĩ lấy dụng cụ ra, Lục Dã mới nhận ra có gì đó không ổn.
“Các người định làm gì?!”
Tôi mân mê sợi dây chuyền bạc trên cổ cậu ta, cười ngây thơ: “Hôm nay ở phòng y tế không phải rất ngông cuồng sao? Bây giờ sợ cái gì?”
Lục Dã lúc này mới hiểu ra nguyên nhân, nhưng đã muộn.
Tay cậu ta bị còng chặt, hai bên là vệ sĩ lực lưỡng, ghì chặt cậu ta.
Lục Dã hoảng sợ lắc đầu khóc lóc.
“Học tỷ, em chỉ nói bậy thôi, em không dám nữa hu hu, học tỷ em thật sự biết lỗi rồi, hu hu hu.”
Tôi xoa đầu cậu ta.
“Đừng sợ, chỉ là muốn cho em một bài học thôi.”