Đàn em khóa dưới rút trúng thẻ đại mạo hiểm, chủ động hôn bạn trai Đoạn Tiêu của tôi.
Tôi nói lời chia tay trước mặt mọi người, hắn lại chỉ xem là tôi đang giận dỗi.
“Đừng không biết chơi như vậy. Nếu như em vì trò chơi mà hôn người khác, anh sẽ không để ý chút nào.”
Đoạn Tiêu nhận định một cô gái ngoan ngoãn như tôi sẽ không làm chuyện khác người.
Sau đó, mọt người bạn của hắn, sinh viên khoa Tài chính Phó Tư Châu, cũng rút trúng đại mạo hiểm: [Hãy đưa bất cứ bạn nữ nào ở đây để qua đêm cùng nhau.]
Anh chậm rãi vươn tay về phía tôi, nhếch môi cười: “Tối nay muốn thử với tôi không?”
Tôi chốt hạ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Đêm đó, Đoạn Tiêu gọi điện thoại cho tôi muốn cháy máy.
01
Nội dung thẻ đại mạo hiểm của Thẩm Anh là: [Hãy chọn bất cứ bạn nam nào ở đây hôn môi trong vòng 3 phút.]
Ngay lập tức, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Đoạn Tiêu đang đứng bên cạnh tôi.
Tất cả mọi người nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Đoạn Tiêu chỉ cụp mắt, chơi đùa với lòng bàn tay tôi, như là không cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia.
Thẩm Anh rụt rè hỏi tôi: “Chị, có thể cho em mượn đàn anh 3 phút được không?”
Không khí yên tĩnh như thể tất cả mọi người đều thở nhẹ, khẩn trương mà chờ mong quan sát Cánh đồng c.h.ế.t này.
Tôi không hiểu lắm: “Ở đây có nhiều bạn nam độc thân như vậy, sao cô không hỏi người khác?”
Cô ta á khẩu không trả lời được, cắn môi dưới lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn dịch bước sang bên kia ghế ngồi hỏi những bạn nam khác.
Tất cả đều từ chối cho đến người thứ ba.
“Không thành vấn đề.” Anh chàng này cười đến lầy lội: “Hôn lưỡi sao?”
Thẩm Anh xấu hổ muốn khóc, không ngừng lắc đầu.
“Không cần không cần…”
Anh chàng này uống hơi nhiều rượu, bắt lấy tay Thẩm Anh, tùy tiện muốn hôn lên.
Đoạn Tiêu vẫn luôn lơ đãng bên cạnh tôi cuối cùng cũng không giả vờ nữa. Hắn buông tay tôi ra, đứng dậy, kéo Thẩm Anh trở về, nhếch miệng chất vấn: “Bắt nạt một cô gái như vậy là có ý gì?”
Thẩm Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Đoạn Tiêu, nhìn hắn như cầu xin sự giúp đỡ. Tôi cũng đồng thời kéo tay áo của hắn.
Đoạn Tiêu quay đầu nhìn tôi.
Tôi không để cho hắn hôn được, giả vờ như không có việc gì cười yếu ớt: “Đầu em hơi đau, anh đưa em về nhà được không?”
[Đi với em đi Đoạn Tiêu. Chỉ cần bây giờ anh đi cùng em, em sẽ tin tưởng rằng anh chỉ thích một mình em, đối với cô nàng Thẩm Anh luôn dây dưa kia, anh không có cảm giác.]
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn tránh tay tôi.
“Em biết mà. Anh không thể đi được.”
Thấy tôi nhìn thẳng về phía hăn với khóe mắt ngấn nước, hắn buông tay Thẩm Anh ra, ngồi xổm trước mặt tôi, trong giọng nói nhẹ nhàng có thêm chút ý dỗ dành: “Thẩm Anh là đàn em khóa dưới trực tiếp của anh, anh phải bảo vệ em ấy, Nguyên Nguyên, em ngoan một chút.”
Hắn giơ tay vuốt nhẹ đuôi mắt tôi: “Nhìn không thoải mái thì đừng nhìn, chờ anh vài phút.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, siết chặt cổ tay áo sơ mi trắng của hắn: “Đoạn Tiêu, anh hôn cô ta, em nhất định sẽ chia tay với anh.”
Mắt tôi ráo hoảnh, một chút nước mắt cũng không rơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn mạnh: [Em thật sự sẽ làm như vậy.]
Đoạn Tiêu hết kiên nhẫn, tách từng ngón tay tôi ra.
Đứng dậy, nhìn xuống tôi: “Đừng hẹp hòi như vậy, Nguyên Nguyên.”
Đối diện với ánh mắt của hắn lúc này, tôi nhất thời sửng sốt.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy ánh mắt này là khi tôi nghe nói bảo mẫu nhà họ muốn giới thiệu con gái mình cho hắn.
Trong sự cự tuyệt khiêm tốn lễ độ cất giấu sự khinh bỉ vô tận.
02
Một trong những người bạn của Đoạn Tiêu không chịu được, khuyên tôi: “Chị dâu đừng quá nghiêm túc, chỉ là một trò chơi mà thôi.”
Bạn gái hắn ta thì thầm: “Đúng vậy, thật là mất hứng. Chơi không được thì tới quán bar làm gì?”
Không đợi tôi mở miệng. Ngồi ở góc ghế lô, Phó Tư Châu vẫn không nói một lời đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Sự chú ý của nơi này trong nháy mắt chuyển dời đến trên người anh.
Ánh mắt anh dừng trên người cô gái vừa lên tiếng, cổ tay chống cằm, không nhanh không chậm hỏi ngược lại: “Cô chơi được thì hôn tất cả đàn ông ở đây một lần đi?”
Nói xong không biết lại nghĩ đến điều gì, chậm rãi à một tiếng: “Ngoại trừ tôi. Tôi chơi không nổi.”
Dường như rất biết cách cân bằng hợp lý, đủ để cho cô gái kia khó xử, nhưng cũng không đến mức trở mặt.
Quả thật.
Cô ta chỉ ngập ngừng một lát, đỏ mặt bừng bừng nhưng cũng không nói gì.
Phó Tư Châu khẽ ngặm điếu thuốc, châm lửa. Dựa vào ngăn đựng thẻ, ném bật lửa kim loại lên bàn, nhẹ nhàng đáp lại lời chế nhạo cô ta vừa nói: “Mất hứng.”
Tôi kinh ngạc không chớp mắt nhìn anh, không ngờ với tư cách là bạn của Đoàn Tiêu anh lại nói thay tôi.
Bất ngờ đến mức hai người phía trươc đã hôn nhau suốt 3 phút thì tôi mới bừng tỉnh lại, bỏ qua khung cảnh khiến mình khổ sở kia.
03
Ngay lúc Đoạn Tiêu ngồi lại bên cạnh tôi, tôi mở điện thoại xóa wechat của hắn. Sự thỏa mãn nhàn nhạt trên mặt hắn nhất thời tiêu tán, không hề cảm xúc nhìn chăm chú vào tôi.
“Em có ý gì?”
“Tôi vừa mới nói với anh rồi, chia tay.”
Đang tính chặn điện thoại của hắn, hắn ấn tay tôi lại: “Chia tay sao?”
Đoạn Tiêu nở nụ cười hoang đường, không hiểu sao lại mang theo chút tức giận: “Chỉ là một trò chơi, em muốn đi tới đâu? Nếu em vì trò chơi mà hôn môi người khác, anh sẽ không để ý chút nào.”
Hắn biết tính cách tuân thủ quy tắc của tôi nên mới không kiêng nể gì như vậy. Hắn vừa dứt lời, tiếng ồn ào bên kia bỗng nhiên tăng thêm âm lượng.
Là Phó Tư Châu rút thăm được một thẻ kích thích nhất trong đại mạo hiểm: [Hãy đưa bất cứ bạn nữ nào ở đây đi qua đêm cùng nhau.]
Có một sinh viên nam sâu xa cười bổ sung: “Là kiểu thật sự muốn thuê phòng đó…”
Phó Tư Châu lúc đầu không nhúc nhích.
Những người hiểu anh bắt đầu có ý giúp anh giải quyết.
“Không nhìn ra sao? Anh Phó của chúng ta đã giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy mà.”
“Phạt một ly rượu xem như xong.”
Người ở đây cũng không quá coi trọng chuyện này. Dù sao cho tới bây giờ, rút được thẻ đại mạo hiểm cũng chỉ là cho có. Rất ít người thực hiện hành động.
“Chờ một chút.” Phó Tư Châu bỗng dưng lên tiếng, không hề đoán trước giương mắt nhìn về phía tôi.
Tất cả im lặng, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh chậm rãi đi tới trước mặt tôi, vươn tay về phía tôi. Lúc nhếch môi cười giống như có thể mê hoặc lòng người.
“Tối nay có muốn thử với tôi không?”
Đoạn Tiêu híp mắt đánh giá Phó Tư Châu, cười nhắc nhở: “Uống say rồi thì tôi sẽ cho người đưa cậu về. Tư Châu, đây là bạn gái tôi.”
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Phó Tư Châu thờ ơ liếc xéo hắn một cái.
“Thì sao? Chỉ là trò chơi thôi mà. Đoạn Tiêu, đừng chơi không được chứ.”
Vẻ mặt Đoạn Tiêu tỏ vẻ không sao cả.
“Làm sao vậy?”
“Là bạn gái tôi quá bảo thủ, cô ấy không có khả năng đồng ý với cậu đâu, tôi chỉ đang giúp cô ấy từ chối mà thôi.”