1
Tạ Lâm An là vị Trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều đình, chàng đắc ý hăng hái trong yến tiệc mừng tân khoa, khi cưỡi ngựa diễu hành khắp Trường An, những chiếc túi thơm và khăn tay của các cô nương cứ thế ném về phía chàng không chút tiếc nuối.
Ta ngồi trong căn phòng riêng trên lầu trà, nhìn chàng trong bộ quan phục đỏ rực rỡ, vênh vang đi qua, thu hút biết bao ong bướm vây quanh.
“Ca ca đến rồi!”
Tạ Như An, muội muội của Tạ Lâm An, phấn khích kéo ta lại bên cửa sổ, sau đó nhét vào tay ta một chiếc túi thơm, tinh nghịch nháy mắt nói:
“A Ương tỷ tỷ, tỷ cũng ném một cái đi!”
Ta nhìn người đang đi ngang qua dưới cửa sổ không hề liếc nhìn ta lấy một lần, siết chặt chiếc túi thơm trong tay, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu:
“Về phủ thôi, hôm nay biểu ca chắc chắn sẽ uống rượu, chúng ta về nấu canh giải rượu cho chàng.”
2
Ta về phủ Tạ gia nấu canh.
Phải, hiện tại ta đang sống ở phủ Tạ gia, nếu theo cách nói của dân gian, có lẽ ta được coi là nửa phần con dâu nuôi từ bé của Tạ gia.
Việc hôn ước giữa ta và Tạ Lâm An vốn là lời nói đùa của cha mẹ hai bên khi chúng ta còn nhỏ, ai cũng không xem là thật.
Nhưng năm ta mười tuổi, cha vì thẳng thắn mà chọc giận Hoàng thượng, bị giáng chức xuống làm huyện lệnh ở một nơi nhỏ bé tại Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam nhiều chướng khí, cha mẹ không muốn ta còn nhỏ phải chịu khổ cùng nên đã gửi ta đến Tạ gia.
Tạ đại nhân là đồng niên với cha ta, mẫu thân và Tạ phu nhân lại là bạn thân từ thời khuê các.
Ban đầu ta đến đây với thân phận ‘Biểu tiểu thư’ nhưng Tiết gia và Tạ gia vốn không có quan hệ họ hàng, để tránh Hoàng thượng giáng tội nên họ quyết định biến hôn sự này thành sự thật.
Bên ngoài đều nói hai nhà đã định sẵn hôn ước từ bé, để cô nương ở lại Tạ gia, đợi đến khi trưởng thành rồi thành thân.
Tạ gia rộng lượng giữ chữ tín, chỉ khổ cho Tạ Lâm An.
Vì vậy ta càng cố gắng đối xử tốt với chàng, một cô nương nhỏ bé bắt đầu học cách chăm sóc việc ăn uống của chàng, chu đáo mọi bề.
Giờ đã bảy năm trôi qua, Tạ đại nhân và phu nhân đều rất hài lòng về ta, ngay cả Tạ Như An, tiểu thư Tạ gia, cũng coi ta như chị dâu.
Chỉ có Tạ Lâm An, rõ ràng khi nhỏ còn rất thân thiết với ta nhưng mấy năm gần đây lại càng ngày càng lạnh nhạt.
Thái độ thay đổi của chàng quả thực khiến ta có chút buồn lòng nhưng ta luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực.
Sống chung với nhau mà, lửa thử vàng, gian nan thử sức, không cần phải vội vàng.
3
Canh giải rượu đã ninh hơn một canh giờ, Tạ Lâm An vẫn chưa về.
Tạ phu nhân sai người chuẩn bị xe ngựa, bảo ta đi đón chàng, ta hiểu bà muốn chúng ta vun bồi tình cảm nên tự nhiên không từ chối.
Xe ngựa lắc lư, đến tửu lâu lớn nhất Trường An – Phong Hoa lâu, đám tân khoa này đã uống đến say mèm, ta cùng người hầu vất vả lắm mới lôi được Tạ Lâm An ra khỏi đám người.
Tạ Lâm An tửu lượng vốn không tốt, lúc này thần trí đã mơ màng nhưng khi thấy ta vẫn theo bản tính mà cau mày, mang theo chút bực bội khó chịu, lẩm bẩm như đang nói mơ:
“Sao nàng lại đến nữa rồi?”
“…”
Ông trời ơi, ta ở Tạ gia bảy năm, số lần ra ngoài đón chàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần trước hình như là gần một năm trước.
Chữ ‘nữa’ này ta thật sự không dám nhận.
Ta thầm đảo mắt nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ đoan trang thục nữ của tiểu thư khuê các, nói:
“Biểu ca say rồi, về phủ trước đã.”
4
Tạ Lâm An nôn thốc nôn tháo trên xe ngựa, may mà ta đã có sự chuẩn bị chu đáo, sai A Đông, thị nữ của ta, mang theo mấy cái túi, nếu không hôm nay chắc chắn ta hoặc chàng phải lăn xuống xe.
Nôn xong, chàng yên tĩnh hơn nhiều, dựa người vào thành xe nhưng đầu lại từ từ nghiêng sang vai ta.
Trong lúc thần trí mơ hồ, chàng còn lẩm bẩm:
“Nàng thơm quá.”
“…”
Uống rượu quả nhiên làm người ta say, Tạ Lâm An, người luôn thanh cao tự chủ, vậy mà có thể nói ra những lời đường đột như vậy, thật đáng sợ.
A Đông ngồi bên cạnh trêu chọc nháy mắt với ta, ta đỏ mặt trừng mắt nhìn nàng ta nhưng trong lòng lại tự nhắc nhở mình: Không được nghĩ nhiều.
Ta thích y lý, ngày thường rất thích tự mình nghiên cứu các món thuốc bổ hoặc hương liệu an thần.
Hôm nay ra ngoài ta có mang theo túi thơm an thần giải rượu, chàng chắc chỉ là thấy mùi này dễ chịu thôi.
Tạ Lâm An vừa về phủ đã lăn ra ngủ, canh giải rượu cũng không rót vào được.
Ta và Trúc Nghiệp, người hầu cận của chàng, loay hoay hồi lâu, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Ta lau mồ hôi trên trán: “Ngươi chăm sóc biểu ca cho tốt, say rượu tỉnh dậy dễ đau đầu, ngày mai ta sẽ mang thuốc trị đau đầu đến.”
Trúc Nghiệp cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Biểu tiểu thư yên tâm.”
5
Sáng sớm hôm sau, ta dậy rất sớm, nấu xong canh giải rượu trị đau đầu, tự mình mang đến sân của Tạ Lâm An.
Ta gõ cửa phòng nhưng nghe thấy giọng nói của chàng mang theo sự khàn khàn sau cơn say, cùng với chút hoảng loạn khó hiểu:
“Chờ đã!”
Vì vậy ta ngồi đợi ở bàn đá trong sân một khắc đồng hồ, Tạ Lâm An mới chậm rãi xuất hiện, chàng chỉnh tề trang phục, ngồi ngay ngắn đối diện ta, câu đầu tiên chàng nói là:
“Tiết Ương, chúng ta hãy từ hôn đi.”
Lời này đến quá đột ngột, ta vừa mới bưng bát canh giải rượu vừa nấu cho chàng lên, nghe vậy liền ngây người hồi lâu, lâu đến mức tay bị mép bát in hằn một vệt đỏ, lâu đến nỗi chàng phải cau mày khẽ gọi:
“A Ương?”
Ta hoàn hồn, run giọng hỏi: “Tại sao?”
Tại sao chứ? Ta có chỗ nào làm không tốt mà phải chịu sự ghét bỏ như vậy?
Chàng dường như biết ta đang nghĩ gì:
“Ta không phải ghét nàng, chỉ là ta không muốn hôn sự cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy này, Tiết Ương, nàng tự hỏi lòng mình xem, nàng có thực sự thích ta không? Chúng ta…”
Ta cụp mắt xuống, hàng mi run rẩy, ngắt lời chàng:
“Nếu ta nói, thích thì sao?”
Chàng dường như không ngờ cô nương Tiết gia luôn đoan trang dè dặt lại có thể nói ra những lời này, một lúc lâu sau mới khó khăn nói tiếp:
“Nhưng A Ương, ta chỉ coi nàng như muội muội, ta… Ta không thích nàng.”
Ta cười khổ một tiếng, khẽ nói:
“Ta biết.”
Chàng không thích ta, thật ra ta vẫn luôn biết.
Ta từng nghĩ lửa thử vàng, gian nan thử sức nhưng đáng tiếc lòng chàng sắt đá, không thể lay chuyển.
Ta đã cố gắng rồi nhưng nếu đã không thể lay chuyển, vậy thì… Thôi vậy.
Ta đặt bát canh trong tay lên bàn, khẽ nói:
“Được, chúng ta từ hôn.”