Diệp Thư Vọng

1


Kiếp trước, Diêu Viễn Nghĩa bị bãi quan, xét nhà, trở thành tội thần người người hô đánh.

 

Ta bôn ba 3 tháng, giúp hắn phục hồi nguyên chức, trở thành quyền thần chạm tay có thể bỏng.

 

Nhưng cuối cùng hắn lại đ.â.m một đao vào n.g.ự.c ta.

 

“Cho nàng vinh hoa phú quý, lại không biết đủ, nàng làm cho ta quá thất vọng.”

 

Làm lại một lần nữa, ta quyết định không cùng hắn đồng cam cộng khổ, không cùng hắn làm lại từ đầu nữa.

 

Thư từ hôn đặt trên bàn, ta cũng không quay đầu lại: “Diêu đại nhân nghèo túng, không xứng với ta.”

 

Hắn thất vọng nhìn ta, gằn từng chữ: “Không ngờ, lúc ta nghèo túng, người đầu tiên vứt bỏ ta là nàng! Diệp Thư Vọng, nàng nhất định sẽ hối hận.”

 

1.

 

Vũ Lâm vệ tra xét Diêu phủ.

 

Người trẻ tuổi mới nổi, Lễ bộ thị lang Diêu Viễn Nghĩa, đã phạm thượng, răn dạy Lương phi nương nương trên đinệ, chọc giận long nhan nên bị bãi quan xét nhà.

 

Viện của hắn vốn không lớn, đã thành một đống hỗn độn, Diêu Viễn Nghĩa thất hồn lạc phách đứng ở trong viện, đau khổ nhìn ta.

 

Hắn nói: “Thư Vọng, nàng cũng cảm thấy ta làm sai sao?”

 

Lương phi là sủng phi của Thánh thượng, sủng đến mức dường như nàng ta nói gì Thánh thượng nghe nấy, thậm chí khi nàng ta có chút quyết sách triều chính, Thánh thượng cũng sẽ tin một câu nói đùa của nàng.

 

Văn võ cả triều sớm đã sớm bất mãn với Lương phi, Diêu Viễn Nghĩa mắng Lương phi ở trên điện, hắn không hề sai. Không những không sai, hắn còn nhận được sự ủng hộ và khen ngợi của đa số quan viên.

 

Kiếp trước, hắn cũng hỏi ta vấn đề tương tự, lúc ấy ta đau lòng nắm tay hắn: “Chàng không sai, chàng làm rất tốt, văn võ cả triều đều khen chàng trung nghĩa.”

 

Khóe mắt Diêu Viễn Nghĩa đỏ bừng: “Thế nhưng, ta không có gì cả, Thư Vọng ta không xứng đáng với nàng.”

 

Ta nói: “Chàng có ta, chỉ cần có ta ở đây, ta nhất định sẽ giúp chàng, tài hoa của chàng sẽ không bị mai một.”

 

Diêu Viễn Nghĩa cảm động không thôi, chỉ lên trời thề cuộc đời này tuyệt đối không phụ ta.”

 

Nhưng ai có thể ngờ, tất cả những điều này là hắn cùng Lương phi diễn kịch, hắn mắng Lương phi chẳng qua là để đạt được sự tín nhiệm của ta và Hoàng hậu cô cô, trở thành gian tế thâm nhập vào phe Thái tử.

 

Ngày này của kiếp trước, ta không để ý tới thanh danh, làm bạn với hắn khuyên giải hắn, nghĩ cách để phụ thân giúp hắn hòa giải, thậm chí thay hắn xin lỗi trước mặt Lương phi.

 

Ta quỳ gối trước mặt Lương phi, nàng ta giẫm lên ngón tay ta, nghiền ép, cười cười: “Diệp thị của các ngươi cũng xứng sao!”

 

Lúc đó ta tưởng Lương phi nói ta không xứng để cầu xin nàng ta nên chỉ thành kính dập đầu, xin lỗi thay Diêu Viễn Nghĩa.

 

Ngày đó trở về, Diêu Viễn Nghĩa nhìn bàn tay ta, đau lòng không thôi, hắn nói là hắn đã làm liên lụy đến ta. Hắn nói không cần ta đi ra ngoài bôn ba, hắn chỉ muốn cùng ta rời khỏi kinh thành, ngắm phong cảnh trong thiên hạ, ăn mỹ thực nhân gian.

 

Nhưng ta biết, hắn chỉ nói như vậy mà thôi, khát vọng của hắn chính là triều đình, ta yêu hắn, sao có thể nhẫn tâm để cho mười mấy năm học hành vất vả của hắn trở thành vô ích được.

 

Ta đi cầu xin Hoàng hậu cô cô giúp Diêu Viễn Nghĩa. Ta cam đoan với bà ấy, Diêu Viễn Nghĩa đã quyết định toàn tâm toàn ý phụ tá biểu đệ của ta là Thái tử.

 

Một tháng sau, Diêu Viễn Nghĩa phục chức, trở thành phe cánh của Thái tử, trở thành một trong những người mà Hoàng hậu và Thái tử tin cậy nhất. Tất cả đều đang đi đúng hướng mà ta muốn.

 

Cho đến khi, Thái tử biểu đệ của ta bị người ta kết tội mưu nghịch, Diêu Viễn Nghĩa vì đại nghĩa diệt thân lấy ra chứng cứ.

 

Nửa tháng sau, Thái tử qua đời, Hoàng hậu cô cô cũng đi theo.

 

Diêu Viễn Nghĩa đã nói như thế nào? Hắn nói: “Nàng cho rằng Thái tử chết, trong lòng ta dễ chịu sao? Nhưng ta không có cách nào cả, ta thân là thần tử, trung chính là quân là triều đình, ta phải công chính vô tư, mới có thể xứng đáng với mũ ô sa cùng bách tính thiên hạ. Thái tử mưu nghịch là sự thật, chẳng lẽ nàng bảo ta giả vờ không biết, giúp hắn mưu triều soán vị hại c.h.ế.t Thánh thượng sao? Diệp Thư Vọng, nàng làm cho ta quá thất vọng.”

 

Ta bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, không cam lòng, nhưng chỉ biết khóc.

 

Hắn an ủi ta: “Nàng là thê tử của ta, chỉ cần có ta ở đây một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho người khác coi thường nàng, làm nhục nàng.”

 

Ta thậm chí còn bị ấn tượng bởi những lời nói đó của hắn.

 

Sở dĩ hắn làm như vậy là vì hắn quá mức trung quân, quá mức chính trực, hắn cũng không sai.

 

Nhưng cho đến khi, Lương phi được phong làm Hoàng hậu, nhi tử của nàng ta là Vũ Vương được phong làm Thái tử, cho đến khi Diêu Viễn Nghĩa trở thành tể phụ trẻ tuổi nhất của Đại Chu trong vòng hai trăm năm qua, cho đến khi ta nhìn thấy thư của hắn và Lương phi gửi qua lại ở thư phòng của hắn, trong thư hai người gọi nhau bằng nhũ danh, tình ý dạt dào, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

 

Hắn cố ý mắng Lương phi để bị bãi quan, vì chắc chắn rằng ta sẽ giúp hắn, hắn giả vờ theo phe Thái tử, là để hãm hại Thái tử, phụ tá Lương phi lót đường cho Vũ Vương.

 

Hắn thành công, giẫm lên xương cốt của Diệp thị chúng ta, đứng ở đỉnh cao.

 

Ta cầm thư của hắn và Lương phi đi chất vấn hắn. Hắn tháo mặt nạ, nói lời ác độc với ta: “Ta nói rồi, đời này nàng mãi mãi là thê tử của ta, ta sẽ không phụ nàng, vinh hoa phú quý đều sẽ cho nàng, nhưng tại sao nàng phải tự mình tìm đường chết, tất cả đều là nàng tự tìm.”

 

Ta hận, cực kỳ hận sự ngu xuẩn của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.