Ta tên là Thanh Trúc, có thể hiểu là một cây trúc màu xanh.
Sư huynh bảo ta giống hệt một cây trúc, bên ngoài không bắt mắt, bên trong rỗng tuếch.
Hừ, ta chính là một cây trúc có thể đánh cho huynh ấy kêu cha gọi mẹ, khắp thiên hạ không địch thủ.
Nhưng rồi, ta lại chỉ thích làm một cây trúc rỗng tuếch đi theo phía sau tiểu thư, nâng bước cho nàng.