ẾCH ĐÁY GIẾNG, TRĂNG TRÊN TRỜI

CHƯƠNG 1


1

Mùa đông năm thứ năm sau khi đính ước, gió lạnh luồn qua rèm, thổi cho lò than trong thuyền thêm phần rực cháy.

Tuyết rơi dày đặc, Vệ Tuân đang thưởng tuyết trên lầu các ven hồ.

Ta cầm ô tìm đến đó.

“Vệ huynh đính ước đã năm năm, khi nào mới làm tân lang đây?”

Gió thổi tung một góc rèm, ta thấy Vệ Tuân cau mày, vẻ mặt mệt mỏi.

Hắn cười khẽ một tiếng, giọng điệu cực kỳ khinh thường:

“Một kẻ què, cưới hay không cưới thì có gì quan trọng.”

Tay ta đang vén rèm chợt khựng lại.

Tuyết rơi lất phất bay vào mắt.

Hơi nhói, ta chậm rãi chớp mắt.

Bạn của hắn cười nói:

“Cả Kinh thành đều biết Kiều cô nương vì cứu huynh mà bị què một chân, huynh chớ nên phụ nàng ấy.”

Chén rượu bị ném lại trên bàn, đổ ra một vệt nhỏ.

Vệ Tuân liếc nhìn người kia, giọng điệu lạnh lùng:

“Trước là trùng hợp cứu ta, sau đó lại loan tin khắp Kinh thành, lấy danh tiếng ép ta cưới nàng, nàng toan tính cuộc hôn nhân này, chẳng qua là muốn leo cao.

“Tâm cơ sâu nặng, đầy mưu mô, ta rất khó không ghét nàng.”

Mọi người kinh ngạc, nhao nhao hỏi hắn chẳng lẽ cứ thế mà bỏ cuộc hôn nhân này.

Giọng Vệ Tuân lạnh lùng:

“Một kẻ què đòi ân báo đáp, cưới thì cưới thôi, cần gì ta phải thật lòng.”

Ta đứng ngoài rèm, sững sờ hồi lâu.

Ô rơi xuống đất.

Không biết từ lúc nào, tuyết đã phủ đầy vai.

Cuộc hôn nhân của ta và hắn, trong mắt hắn, lại là do ta toan tính mà có được.

Trước năm mười lăm tuổi, ta lớn lên ở Sở địa.

Mẹ ta là y nữ chốn thôn quê, gả cho cha ta khi ông còn nghèo khó.

Sau này cha ta – Kiều Lê thi đỗ, ông ấy cưới con gái của một tiểu quan ở Kinh thành làm vợ, viết thư đón mẹ ta vào phủ.

Nhưng mẹ ta đến c.h.ế.t cũng không chịu làm thiếp.

Rất nhiều đêm, bà ấy vuốt ve tóc ta, nước mắt rơi lã chã.

Năm ta cập kê, mẹ bệnh nặng.

Thuốc thang rất đắt, chúng ta không mua nổi.

Ta tìm đến Kiều phủ, cầu xin họ cứu mẹ ta.

Chủ mẫu – Liễu thị bảo ta phải dập đầu trăm cái mới chịu bố thí.

Trở về thì mẹ đã gần tắt thở.

Trước giường bệnh, bà ấy dùng đầu ngón tay gầy guộc mơn trớn vết bầm tím trên trán ta, không ngừng nôn ra máu.

“Mẹ xin lỗi con.”

Ta bị người của Kiều phủ phái đến cưỡng ép kéo lên xe ngựa.

Rèm xe buông xuống, ta nhìn thấy lần cuối cùng.

Bàn tay trắng bệch của mẹ vô lực buông xuống, không còn cử động nữa.

Kiều Lê ruồng bỏ vợ con, dù sao cũng là vết nhơ.

Vì vậy, ông ấy chỉ nhận ta là biểu cô nương đến phủ tá túc.

Các tiểu thư khuê các ở Kinh thành kết thân với muội muội cùng cha khác mẹ, thay phiên nhau tìm cách bài xích và ức h.i.ế.p ta.

Ta không biết âm luật, các nàng ấy liền ép ta phải gảy đàn trước mặt mọi người.

Giữa tiếng cười chế nhạo chói tai của các nàng, ta lúng túng, cúi đầu xuống thấp hơn nữa.

Trong mắt chủ mẫu ánh lên vẻ mỉa mai.

“Quả nhiên là họ hàng xa từ quê lên, đến phủ để lợi dụng thôi, xin chư vị đừng cười.”

Tiệc tan, chủ mẫu và muội muội cùng cha khác mẹ ngồi ngay trong xe ngựa, ánh mắt đầy giễu cợt.

“Tối nay xe ngựa trong phủ không đủ, ngươi phải đợi một chút.”

Đêm đó ta đợi rất lâu, mãi đến khuya tuyết rơi dày đặc.

Căn bản không hề có xe ngựa đến đón ta.

Ta lê từng bước một, đội tuyết dày xuống núi.

Vừa hay cứu được Vệ Tuân đang bị thương.

Ta kéo hắn, trốn tránh sự truy sát, chân lại bị gãy, để lại tật què.

Ta chưa bao giờ nghĩ, Vệ Tuân lại nghi ngờ đến vậy, ngay cả việc ta cứu hắn, cũng cho là một toan tính.

Vệ gia quyền khuynh triều dã.

Hắn chỉ cần điều tra đơn giản, là sẽ biết ta đã bị chủ mẫu bỏ rơi trong tuyết lớn như thế nào.

Nhưng hắn lại không muốn điều tra.

Ta bỗng nhiên hiểu ra.

Bao nhiêu năm qua, hắn đã mặc nhiên coi ta là một cô nương đầy mưu mô, tâm cơ sâu nặng.

Hắn không quan tâm, rốt cuộc ta là người như thế nào.

Vì vậy, hắn sẽ không biết.

Thực ra ta đối với hắn, từ trước đến nay đều là thật lòng.

2

Cây ô bên chân bị gió bấc cuốn lên.

Năm đó ta được đón về Kiều phủ.

Chủ mẫu và muội muội cùng cha khác mẹ coi ta như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, trăm phương ngàn kế hành hạ.

Ngày nào cũng ăn cơm thừa canh cặn, quần áo thì mỏng manh rách nát.

Ta cũng từng tìm cơ hội, đến cáo trạng với cha ruột của mình.

Nhưng Kiều Lê, chỉ mặc áo xanh, cách xa bàn học, liếc mắt cũng không nhìn ta.

“Kiều Chi, dục vọng của con người không thể quá lớn.

“Nếu không phải Kiều phủ đón con về, con đã sớm trở thành kẻ ăn mày đầu đường xó chợ rồi.”

Ta sững sờ.

Khói lò lượn lờ, vẻ mặt ông ta có chút nhạt nhòa.

“Còn nữa, không được nhắc đến mẹ con nữa.”

Sau đó, ta thật sự không chịu nổi cái lạnh và cơn đói.

Khi đang tranh giành thức ăn với chó, ta bị Kiều Oanh dẫn người đến bắt tại trận.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.