Phụ thân muốn ta tiến cung thay tỷ tỷ, thế là ta thu dọn đồ đạc bỏ trốn ngay trong đêm.
Khởi hành từ kinh thành, ta đánh xe ngựa một mạch đi thẳng hướng đến Giang Nam. Giữa đông chuyển xuân, dọc đường đi chỉ thấy tuyết mỏng phủ rừng cây. Đến khi tới Giang Nam thì nhân gian đã là cảnh xuân về chim hót, trăm hoa đua nở. Cảnh sắc say lòng người, ta du sơn ngoạn thủy, say sưa không muốn ngừng.
Lúc ấy, hai mắt ta sáng rực ngồi xổm trước quầy bán chân giò hun khói chờ đồ chín, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Một bàn tay vặn tai ta kéo mạnh lên trên, ta bất đắc dĩ phải nhe răng nhếch miệng đứng dậy.
Phụ thân ta bước ra từ đám gia đinh, trên mặt mang theo nụ cười chế giễu: "Ân Sở Sở, chỉ cần ngươi bằng lòng thay tỷ tỷ vào cung thì chuyện tự ý bỏ trốn lần này ta có thể không truy cứu."
Hoàng thượng muốn Ân gia đưa một nữ nhi vào cung. Theo lệ, người được chọn lẽ ra phải là tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ từ nhỏ đã ốm yếu, phụ thân và di nương không nỡ để tỷ ấy đến nơi ăn thịt người không nhả xương đó, bèn nhắm vào ta. Mẫu thân ta vì khó sinh mà qua đời, ta ở Ân phủ chẳng qua chỉ là một nhị tiểu thư không ai nương tựa, mặc cho bọn họ bài bố.
Thân thể của tỷ tỷ là thịt, chẳng lẽ của ta thì không phải sao? Ta cúi đầu, trong lòng bàn tay nắm chặt cây trâm bạc mới mua ở chợ đêm hôm qua: "Nếu ta nói ta không muốn thì sao?"
Ông ta cười, nếp nhăn trên mặt nhăn nhúm thành một hình thù đáng sợ: "Ngươi có thể trốn đi đâu? Trừ phi ngươi chết, nếu không cho dù phải đào ba thước đất ta cũng sẽ tìm ra ngươi."
Ta lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, cung kính khom người, nhẹ giọng nói: "Đa tạ phụ thân thành toàn."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ông ta, ta dùng trâm bạc tự vẫn.
Gió đầu xuân luồn vào khe hở nơi vạt áo, lạnh lẽo đến lạ. Ta nằm trên đất nhìn thế gian bằng đôi mắt tiếc nuối: Đáng tiếc cho bát chân giò hun khói thơm phức kia, nếu như nó chín sớm hơn một chút, ta đã có thể dùng nó để đâm chết chính mình rồi.
Đây là lần thứ bảy ta chết đi, thật sự đã chết đến phát chán rồi.