ẢI TÌNH ÁI NGƯỜI

(Văn án)

“Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu.” Tôi vừa tháo cúc áo của Giang Nguyên vừa nhỏ giọng than thở.

Giang Nguyên hơi ngẩng đầu, động tác xé bao bì của anh dừng lại, lấy nó ra khỏi môi, bàn tay đang ôm eo tôi đưa lên trên kéo tôi lại gần hơn, “Không cho ăn, vậy thì đi đi.”

Tôi nhìn vào đôi mắt kìm nén của anh, nuốt khan một cái, “Được rồi, ăn thì ăn đi.”

Giang Nguyên nhìn dáng vẻ bất lực của tôi bây giờ, cười nhạt một cái, ôm tôi thật chặt.

Mãi đến khi đôi tay lạnh lẽo kia chạm vào người, tôi mới nhận ra rằng, những lời vừa nãy anh nói đều là đùa giỡn mà thôi, tôi dù có mọc cánh cũng chạy không thoát.

Giang Nguyên che miệng tôi lại, không cho tôi kêu lên, vừa động người vừa sửa lại câu nói hồi nãy, “Chị à, em không phải cỏ gần hang, em là cỏ trong hang, chị cứ tự nhiên mà ăn.”

Tôi không thể kìm nén được nữa, chỉ biết nhìn vào gương mặt sắc sảo như được điêu khắc của anh, im lặng cầu xin, mong anh đừng che miệng tôi nữa.

“Không được, nếu thả ra thì ngày mai chị sẽ không dậy nổi đâu, như vậy sẽ bị phát hiện đấy.” Đôi mắt của Giang Nguyên hiện lên ánh sao lấp lánh, tràn đầy ý cười quyến rũ.

ẢI TÌNH ÁI NGƯỜIai tinh ai nguoi fulldoc truyen ai tinh ai nguoi