Tạ Viện Viện, ai mà chẳng biết, là người phụ nữ được Tạ Văn Viễn – ông lớn giới thượng lưu Bắc Kinh nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô gái nhỏ ấy được nuông chiều hết mực, giống như một nữ chính ngôn tình, được mọi người cưng chiều.
Ngoại trừ tôi.
Ngày cưới của tôi và Tạ Văn Viễn, cô ta mặc váy cưới trắng, vẻ mặt khiêu khích nhìn tôi:
“Kẻ không được yêu mới là tiểu tam.”
“Cô gả cho Tạ Văn Viễn thì đã sao, tôi vẫn là người phụ nữ trong tim anh ấy!”
Nghe vậy, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, quay đầu lại, giáng một cái tát vào mặt Tạ Văn Viễn:
“Anh là đồ chết rồi à? Tiểu tam tìm đến tận cửa rồi mà anh còn giả câm giả điếc?!”