An An Yếu Đuối

Công tử nhà giàu của kinh thành sắp thành thân rồi nhưng cô dâu không phải là tiểu thư khuê các thanh mai trúc mã của Hầu phủ.

 

Mà là ta, một nha hoàn chải đầu hèn mọn.

 

Khi tiểu thư Hầu phủ đến cướp hôn, ta đẫm lệ đưa khăn che mặt vào tay nàng:

 

“Vốn dĩ là của người, ta trả lại cho người.”

 

Diễn đủ trò nhu nhược, rồi dùng giọng chỉ mình nàng nghe thấy mà khiêu khích:

 

“Kẻ nhặt rác rưởi đáng thương.”

 

Bị tát một cái đau điếng, ta vẫn cố tỏ ra cứng rắn:

 

“Không sao, chỉ cần Thế tử vui là được, ta chịu đựng được hết.”

 

Thế tử gia ngoan ngoãn thấy ta bị bắt nạt, sao hắn vui được.

 

Nên đêm tân hôn, hắn bỏ lại chính thê, đến viện của ta.

 

Hắn tưởng ban cho ta đủ sủng ái là được nhưng thứ ta cần chưa bao giờ là ân sủng trong hậu viện.

 

Mà là mạng của bọn họ.

 

an an yeu duoi fullAn An Yếu Đuốidoc truyen an an yeu duoi