Con gái tôi bị bà chủ cửa hàng tiện lợi hiểu lầm là quân trộm cắp.
Bà ta giữ con bé lại, vừa lục soát vừa chửi bới om sòm, tạo thành bóng ma tâm lý cho con bé.
Tôi tức giận đưa con đến cửa để lý luận, lại bị bà ta khinh bỉ:
“Ôi ôi, có gì to tát đâu, còn kéo nhau đến tận đây nữa! Tôi lục soát có làm con gái chú mất miếng thịt nào không? Cần gì phải ầm ĩ chứ?”
Đến cảnh sát cũng chẳng thể làm gì.
Bọn họ nói đây chỉ là tranh chấp dân sự, vì không tạo thành tổn thương nên không thể xử phạt bà ta được.
Tôi nén giận trong lòng, lại dùng chiêu ăn miếng trả miếng để dạy cho bà ta một bài học.
Nhưng tôi đã quên, loại người vô liêm sỉ như vậy, căn bản không biết đến điểm dừng.
Ít lâu sau, bà ta ngồi xe bố tôi, vừa xuống xe liền quay đầu đi tố cáo bố tôi ăn trộm tiền của mình.
Số tiền 300.000 tệ đã bị bốc hơi một cách bí ẩn.
Bà ta đóng vai nạn nhân hoàn hảo, luôn mồm la hét đòi bỏ tù bố tôi.
Tôi điên tiết định vung tay lên, lại đột nhiên nhìn thấy con dâu của bà ta.
Trong phút chốc, một kế hoạch chợt hình thành trong đầu tôi…
——
Nhà nhận: Xoài chua không lắc