An Nhạc
Khi nhìn thấy em gái kế giành trước một bước dẫn tiểu tử nghèo túng về nhà, tôi liền biết cô ta cũng sống lại.
Kiếp trước cô ta thay tôi gả vào nhà hào môn, mà tôi thì kết hôn với tiểu tử nghèo Phương Trạch.
Sau khi kết hôn, em kế bị bạo lực gia đình dẫn đến sinh non, bị tiểu tam hãm hại đuổi ra khỏi nhà. Mà tôi và Phương Trạch cùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được hắn cưng chiều đến tận xương tủy.
Kế muội oán hận, lái xe đâm vào tôi đang mang thai…
Không nghĩ tới, chúng tôi đều trùng sinh.
Đời này, cô ta không thể chờ đợi được, muốn cướp đi nhân sinh của tôi.
Cô ta cho rằng tôi có thể tốt số như vậy đều là bởi vì Phương Trạch.
Trên thực tế, đúng là vậy thật.
Phương Trạch đúng là một nhân tài hiếm có và là một người chồng tốt nhị thập tứ hiếu, mà tôi chỉ biết ăn ngồi chờ chết.
Tôi đang không biết làm thế nào cho phải, Phương Trạch lại trực tiếp đi về phía tôi.
Giọng điệu ủy khuất nói: “Bà xã, sao đời này em lại không đến tìm anh?”