Sau khi chuộc thân khỏi Tống gia, ta mở một tiệm bánh ngọt ở thành Tây.
Hàng ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách và giao hàng, cuộc sống trôi qua bình yên và an nhàn.
Nhưng vào một đêm giông bão, con trai cả của chủ cũ đột nhiên gõ cửa nhà ta trong đêm.
Hắn còn ôm một bé gái ba tuổi trong ngực.
“An Ý cô nương, gia đình gặp phải biến cố lớn, tình cảnh nguy cấp, muội muội không ai trông nom, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian được không?”
Ta chỉ do dự một lát rồi nói: “Được.”
Dẫu sao Tống gia cũng ơn tái tạo với ta, ta không phải loại người không có lương tâm.
Mười năm sau, ta trông coi tiệm bánh ngọt, nhìn bé gái khi xưa lớn lên thành thiếu nữ xinh xắn, đợi ngày Tống gia khôi phục dáng vẻ thuở trước.
Ta nghĩ mình đã đền đáp xong ân tình, đến lúc phải cân nhắc chuyện cả đời của bản thân.
Nào ngờ vào ngày xem mắt, con trai cả của Tống gia mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm, ngồi thẳng tắp trong viện nhà ta.
Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, dọa mọi người sợ hãi như ngồi trên bàn chông, hắn nói: “Ta đến kiểm tra thay ngươi.”