Cố Vi Vi đã chết, Hạ Vũ Sâm đổ hết tội lên đầu cô. Năm thứ nhất, anh tống cô vào tù ngục, tra tấn sống không bằng chết. Năm thứ hai, anh phá hủy đôi chân khiêu vũ của cô. Năm thứ ba, bức điên ba mẹ cô, để cô ở dưới cầu vượt nhìn bóng dáng ăn xin của bọn họ. Lạc Diên quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin: "Hạ tổng, có tội gì cứ để tôi gánh, cha mẹ tôi không thể chịu nổi tra tấn như này, xin ngài buông tha cho bọn họ, xin ngài..."