Ta là một mỹ nhân luôn tự tin trước nhan sắc của bản thân.
Thế nhưng ta lại đem lòng muốn quyến rũ một bậc chính nhân quân tử.
Dĩ nhiên là chính nhân quân tử chỉ thích những nữ nhân đặt đức hạnh làm đầu, thanh cao, trang nhã. Quân tử chẳng thèm để ý gì gì đến dung nhan thiên kiều bá mị của ta, thậm chí còn tỏ ra khinh ghét, xem thường.
Vậy thì thôi. Ta quay đầu, quyến rũ một vị anh hùng.
Quả nhiên, anh hùng không qua được ải mỹ nhân.
Ta ném vị quân tử kia để hắn có thể thoải mái tôn thờ nữ nhân đức hạnh của hắn.
Thế nhưng mà, quân tử lại hối hận rồi.
Tuy nhiên, đã muộn. Vị anh hùng mà ta đang nương tựa cũng không phải là dễ chọc đâu!