Anh Không Xứng!

Tôi sắp ch/ết rồi.

Tôi và Giang Thuật đều là trẻ mồ côi, nương tựa vào nhau đã hơn 20 năm, tôi vẫn luôn chờ đến ngày anh cưới tôi.

Quen nhau bảy năm, anh thích người khác.

Anh nói: “Chúng tôi ở bên nhau quá lâu rồi, càng giống người thân hơn.”

Giang Thuật là người tỏ tình với tôi, cũng chính anh nói muốn cùng tôi dựng lên một mái ấm.

Thế nhưng, tôi cũng sắp ch/ết rồi, thôi thì tha cho anh vậy.

Tôi cứ lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ đi, đến cuối cùng trên thế gian này cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, anh tuyệt vọng quỳ xuống bên cạnh tôi, lấy ra một chiếc nhẫn, vừa khóc vừa đeo lên ngón tay tôi.

“Tại sao nó lại rộng như thế? Rõ ràng nó đã rất vừa vặn mà?”

Tôi nhắm mắt lại, bàn tay yếu ớt buông lơi, chiếc nhẫn tuột khỏi ngón tay áp út gầy guộc.

Tạm biệt.

Sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Thế gian này quá đau khổ rồi, đánh giá 1 sao nha.

 

anh khong xung fullAnh Không Xứng!doc truyen anh khong xung