Ánh Trăng Sáng Của Gã Chồng Cặn Bã
Sau khi tôi chết ba tháng, người chồng tám mươi bảy tuổi của tôi đã kết hôn với mối tình đầu từ bảy mươi năm trước.
Hôn lễ của họ được tổ chức vô cùng hoành tráng long trọng.
Chồng tôi ôm mối tình đầu khóc không thành tiếng: "Yêu em là điều xuyên suốt cuộc đời anh."
Con gái tôi cũng khóc, vỗ tay tán thưởng: "Tình yêu vĩ đại biết bao, bố, con ủng hộ bố tìm thấy tình yêu đích thực của mình."
Còn tôi cảm thấy như nuốt phải ruồi chết, họ là tình yêu đích thực, vậy tôi là gì?
Sáu mươi năm hôn nhân cùng với những hy sinh của tôi là gì? Chẳng lẽ tôi là kẻ xui xẻo?
Mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã trở về những năm 60, khi đó Vương Thiệu Hải vừa mới vào thành phố, còn đang theo đuổi tôi không ngừng.
Tôi cười lạnh, giẫm nát bó hoa hồng anh ta tặng, lạnh lùng nói với anh ta: "Tình yêu của anh với bản thân anh đều khiến tôi kinh tởm như nhau."