Vào ngày tôi và Phó Thẩm Diên đính hôn, ánh trăng sáng cầu mà không được của hắn xé rách lễ phục của tôi, sau đó dứt khoát đẩy tôi xuống bể bơi.
Vì giúp tôi báo thù, Phó Thẩm Diên hủy hoại đôi tay vẽ tranh của cô ta, đóng cửa phòng vẽ tranh của cô ta, làm cô ta thân bại danh liệt.
Hắn ở bên tai tôi nói hắn nóng lòng muốn kết hôn với tôi đến nhường nào.
Nhưng xoay người liền ôm hôn cô ta ngay ở dưới đèn đường, nói ra nỗi nhớ vấn vương trong lòng suốt nhiều năm qua.
Tôi tháo nhẫn, sau đó mai danh ẩn tích, thế nhưng Phó Thẩm Diên lại phát điên tìm tôi khắp mọi nơi.
Sau đó, Phó Thẩm Diên tìm được tôi đang nằm ở trong lòng đối thủ một mất một còn của hắn.
Tôi xoa xoa lỗ tai, nhào vào trong lòng Trần Cận Châu: “Chồng yêu, anh nghe thấy gì không?”
“Có chó sủa sao á.”
Hừ, cũng không phải là chỉ có mỗi hắn có ánh trăng sáng, mà là tôi cũng có đây này