Bảo Châu Đại Tống

Đêm ấy, phụ hoàng tròn năm mươi tuổi, bỗng nhiên từ trên long ỷ ngã xuống.

 

Đợi một đám huynh đệ tỷ muội chúng ta quỳ gối trước long sàng, ban đầu người còn tỉnh táo, một mực dặn dò hoàng huynh tang lễ của người chớ nên phô trương, hết thảy giản lược.

 

Về sau thần sắc người dần dần mê man, thò đầu ra nhìn về phía cạnh giường: “Bình An đâu?”

 

“Bình An của ta đi đâu rồi?”

 

Người nhìn thấy ta ngồi bên giường, ánh mắt sáng lên: “Bình An!”

 

Rồi lại tự mình xua tay: “Con là Hoan Nhi, không phải Bình An.”

 

Ta nhịn không được nữa, nhào vào lòng người khóc lớn.

 

Hoàng huynh cũng đỏ cả hốc mắt: “Phụ hoàng, Bình An sớm đã không còn nữa.”

 

Phụ hoàng run rẩy hỏi: “Cô nương tốt như vậy, sao lại không còn nữa?”

 

Người bỗng nhiên nắm chặt tay hoàng huynh, hai mắt trừng lớn: “Con nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau, nữ nhi Đại Tống không được phép hòa thân!”

 

“Cho dù là vong quốc, giặc giã đánh đến tận cửa kinh thành.”

 

Phụ hoàng hít sâu một hơi: “Chỉ cần Đại Tống còn một nam nhân, dù có phải c h ế t trận, cũng không thể hòa thân!”

 

Hoàng huynh nghiến răng gật đầu lia lịa.

 

“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần khắc cốt ghi tâm, cả đời này cũng không dám quên.”

 

Phụ hoàng lúc này mới mỉm cười, gọi một tiếng “Bình An”, rồi nhắm mắt xuôi tay.

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com