BUÔN NGƯỜI

01

Năm tôi bỏ học, hai anh em nhà hàng xóm độc thân bốn mươi tuổi bất ngờ lấy vợ.

Cũng năm này, người cha bỏ đi biền biệt của tôi về nhà và lấy đi 2.000 tệ cuối cùng mà mẹ tôi đã chuẩn bị để đóng học phí cho tôi, rồi biến mất.

Thấy mẹ khóc cạn nước mắt, tôi nhẹ nhàng nói: “Con không muốn học nữa, con muốn ra ngoài kiếm tiền”.

“Kiếm tiền.” Mẹ giơ tay định tát tôi một cái, tay bà run lên nửa chừng, bàn tay gầy guộc như cổ gà, rũ xuống yếu ớt. Mẹ che mặt, nghiến răng và run rẩy.

Tôi không can ủi mẹ, tôi chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời xám xịt ngoài sân.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng ồn ào, chửi rủa của một người đàn ông, bên cạnh đó là tiếng rên rỉ của một người phụ nữ. Giọng nói này quen đến mức tôi bất giác rùng mình.

Tôi bước ra khỏi căn nhà gỗ tối tăm và nhìn sang bên cạnh. Một người phụ nữ bị đ..ánh, lăn tới lăn lui trên mặt đất khiến bụi bay tung khắp sàn nhà.

Đại Trương cầm nửa chiếc ghế đẩu đ..iên c..uồng đ..ánh người phụ nữ, sắc mặt hung ác, hai mắt sắp lồi ra ngoài.

Người phụ nữ bị đ..ánh đến mức vặn vẹo loạn xạ trên mặt đất, giống như một con côn trùng bị giẫm phải bụng.

Phần còn lại của nửa chiếc ghế đẩu đã bay xa ba mét, người dân trong làng tụ tập xung quanh và chỉ trỏ vào người phụ nữ.

“Cô gái này rất hung dữ, vừa rồi còn định ăn trộm!”

 

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com