(Văn án)
Đại sư huynh kiêm đạo lữ của ta cứu một nữ tử về, vì nàng ta động dục niệm phàm trần, không biết chừng mực.
Nhưng rõ ràng ta thấy đó là một tên nam q u ỷ tu đội lốt da người.
Sau khi bị ta vạch trần trước mặt mọi người, tên q u ỷ tu kia lột da tự hủy rồi biến mất.
Đại sư huynh lại hận ta thấu xương, nói ta hủy cơ hội làm người của người hắn yêu, sau đó hắn tu luyện đắc đạo thành tiên, hủy tiên môn, rút tiên cốt của ta, phế đạo hạnh tu hành gian khổ của ta, giam lỏng ta trong địa lao, ngày ngày tra tấn.
Một lần nữa mở mắt, ta trở lại trước ngày vạch trần bọn hắn.
Lần này, đương nhiên ta sẽ không ngăn cản hắn theo đuổi ‘tình yêu’ nữa.
Sư huynh ta đạt được như ý nguyện, vì yêu buông bỏ tu hành, nhập thế làm người phàm.
_
Sư huynh lạnh lùng đứng ở đại điện.
Hắn nói: “Nếu không có nàng, sẽ không có ta hiện tại, nếu không có nàng, ta tu thành tiên thì thế nào chứ? Ta đã vì Linh Vân Sơn trả giá hai mươi năm, đây chẳng qua chỉ là thời điểm ta sống vì chính mình một lần.”
Tiểu sư đệ bên cạnh ta nghiến răng: “Đại sư huynh vì Linh Vân Sơn trả giá hai mươi năm, hay là Linh Vân Sơn đã bồi dưỡng ngươi hai mươi năm?”
Hắn im lặng một lát: “Thế nào? Linh Vân Sơn chẳng lẽ không mang âm mưu khi nuôi dưỡng ta chắc? So với ả đạo lữ lạnh lùng khô khan như đá kia, ta thích bạn đời có vị người, hiểu nhân tình hơn.”
“Huống hồ, ả sao có thể so với nàng ấy được.”
Người tu hành phát triển dung mạo rất chậm, đặc biệt là đối với dược tu như ta.
Hiện tại tuy rằng dung mạo của ta được cho là thanh lệ, nhưng dáng người hoàn toàn không phải là nữ tử phàm nhân mềm mại đầy đặn, đương nhiên không cách nào so sánh như vậy được.
Ta đưa tay ngăn lại tiểu sư đệ.