Ta và tỷ tỷ cùng ngày gả vào nhà kẻ thù, Tỷ ấy là chính thê, ta là thiếp. Tỷ ấy luôn dặn dò ta: "Chúng ta đến đây là để báo thù, muội tuyệt đối không được động lòng với phu quân đâu đấy."
Ta nghe lời Tỷ ấy, mỗi ngày đều uống canh trán h th ai, giám sát phu quân, hạ độ c vào thức ăn của cha mẹ chồng, cuối cùng cũng đầu độ c chế t bọn họ.
Vậy mà Tỷ ấy lại ở tang lễ, trước mặt mọi người vạch trần ta:
"Phu quân đối đãi với chúng ta tốt như vậy, sao muội có thể nhẫn tâm giết ch ết cha mẹ chàng?"
"Cho dù có thù hận lớn đến đâu, chẳng lẽ tình nghĩa bấy lâu nay vẫn chưa đủ để xóa bỏ sao?"
"Vì sao muội không chịu nghe lời ta, quên đi những chuyện cũ kia chứ?"
Cuối cùng, Tỷ ấy tự tay giế t ta, đem đầu ta đặt trước linh đường của cha mẹ chồng.
"Con dâu đã báo thù cho cha mẹ, cha mẹ có thể yên nghỉ rồi; chỉ tiếc, cha mẹ không thể tận mắt nhìn thấy cháu trai ra đời..."
Khoảnh khắc ấy ta mới biết, tỷ tỷ chưa từng uống canh tránh tha i.
Tỷ ấy đã yêu người đàn ông đó, sợ hãi mọi chuyện bại lộ, bèn hy sinh ta để cầu xin sự tha thứ của hắn.
Mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về ngày xuất giá năm ấy.
Kiếp này, ta phải báo thù cho cả chính mình.