Yêu thầm Trì Ngạn suốt ba năm dài, tôi quyết định từ bỏ.
Lần đầu tiên, tôi lấy hết can đảm thổ lộ với anh: “Trì Ngạn, em thích anh.”
Anh lạnh lùng vô cùng: “Tôi là anh hai của nó.”
Lần thứ hai, tôi làm liều đè anh xuống giường: “Trì Ngạn, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Anh day day trán, nghiến răng nghiến lợi: “Vẫn là anh hai của nó đây.”
Chếc thật! Tôi không tài nào phân biệt được cặp sinh đôi này.
“Thôi vậy, anh hai thì anh hai.”
Sau này, tôi không để ý tới Trì Ngạn nữa.
Hắn lại nhịn không được tới tìm tôi.
Tôi mở cửa, thấp thỏm hỏi: “Ờ ừm…cậu là Trì Ngạn à?”
Giọng điệu của hắn vẫn cọc cằn như thường: “Lâu Tiểu Tiểu, em mù sao? Em đến chỗ anh hai tôi làm gì?”
Đúng lúc đó anh trai hắn quấn khăn tắm xuất hiện, đặt tay lên eo tôi, khẽ hôn lên mặt tôi: “Chị dâu cậu bị mù mặt, nói chuyện cho đàng quàng vào.”