Tôi luôn biết cha mẹ chỉ thích con trai, nên luôn ưu ái em trai.
Em ấy được ăn thịt còn tôi chỉ uống nước canh, em ấy gây rắc rối còn tôi bị đánh đòn.
Không sao, chỉ là đau đớn thể xác, tôi vẫn có thể chịu đựng.
Ai bảo em ấy là bảo bối, là con cưng, là người thừa kế của gia đình, là thế hệ tiếp theo của ngai vàng, điều đó tôi có thể hiểu được.
Nhưng khi cha mẹ bắt tôi từ bỏ điểm số 666 để đi làm kiếm tiền cho em trai học trường chuyên với điểm số 250, tôi đã nổi giận thật đấy!
Sau nhiều năm chịu đựng, tôi chăm chỉ học hành chỉ để thi đại học và nhanh chóng rời khỏi đây.
Nếu họ muốn tôi làm osin cả đời, thì không có cửa đâu!