Sau khi biết bản thân là nữ phụ ác độc, tôi lừa nam chính, nói chính mình là mối lương duyên tiền định của hắn.
Thiếu niên đơn thuần đỏ mặt, lúng túng nói: “Nhưng em là mẹ kế của tôi mà.”
Tôi nghịch roi da trong tay, cười trêu chọc hắn: “Thế mới kích thích, không phải sao?”
Mãi đến khi nữ chính thật xuất hiện, tôi mới biết sợ, cuốn gói tháo chạy ngay trong đêm.
Nam chính xưa nay luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi lại như biến thành một người khác.
Hắn chậm rãi dùng roi da trói tôi lại, trong ánh mắt là thứ tình yêu bệnh hoạn:
“Tôi đã giả bộ ngoan như thế, sao em còn dám chạy?”
“Mẹ kế?”